*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Đường Ngọc Hiền rời khỏi tổng bộ của chiến đội, lập tức trêи đường trở về nhà họ Đường, trêи đường đi, Đường Ngọc Hiền nhìn ra phía cảnh tượng phồn hoa của Kinh Bắc, trong lòng của chị ta không khỏi khó chịu liền đứng lên.
Chồng của chị ta, con của chị ta hiện tại đều đang cùng nhau ở một nơi khủng khϊế͙p͙ không thể nào tưởng tượng nổi, đối diện trực tiếp với thế lực hắc ám, không còn bất kỳ đường lui nào cả, mà chị ta cũng không thể nhìn thấy chiến tuyến ở bên đó đang chiến đấu.
Con của chị ta, ngay vào lúc hơn hai tiếng trước, bị đánh đến nỗi nửa người như chỉ còn lại mỗi khung xương, không ai có thể biết rõ là vào khoảnh khắc ấy, khi Đường Yến Nhi chứng kiến thấy cảnh tượng từ phương Bắc truyền về thì đã rít gào.
Cứ như vậy trong nháy mắt, trong lòng của chị ta đã cảm thấy vô cùng hối hận. Chị ta hối hận đã ép Tiêu Hạo Lam và Tiêu Hạo Thiên vào con đường này. Chị ta thậm chí còn suy nghĩ ngay cả khi thế giới này cuối cùng có bị lâm vào hoàn cảnh bị hủy diệt hoàn toàn, bị chìm vào trong thế giới hắc ám đi nữa.
Thì đó cũng chính là sự việc của mấy năm sau, như vậy thì chị ta cũng sẽ còn mấy năm được ở bên cạnh người nhà, vẫn có thể cùng nhau trải qua một quãng thời gian hạnh phúc, mà không phải giống như bây giờ, thật mệt mỏi và bị chia cách ở khắp nơi.
“Có lẽ... tôi thực sự đã sai rồi..." Đường Ngọc Hiền nhìn xuống phía dưới đường phố, nhìn vào trong dòng người tấp nập đó hối hận nói một câu.
Mấy phút sau, trong lúc vô tình Đường Ngọc Hiền đã bay đến trêи không trung của nhà họ Đường. Trong lúc chị ta đang muốn tìm kiếm Thúy Hồng, thì đã thấy ở phía dưới Thúy Hồng mặc một bộ đồ lông màu trắng đang cưỡi một con hổ lớn có màu sắc rực rỡ đang chơi đùa đuổi theo một con thỏ trêи cánh đồng cỏ.
Sắc mặt của Đường Ngọc Hiền trở nên sững sờ, lập tức hạ xuống rồi đi tới sau lưng của Thúy Hồng, đứng ở bên cạnh yên lặng nhìn về phía trước, Thúy Hồng đang cười đùa, vui đùa, trông Thúy Hồng thật sự rất vui vẻ.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, con hổ lớn ở dưới thân của Thúy Hồng chạy không hề nhẹ nhàng nên rất nhanh đã khiến Thúy Hồng bị văng khỏi ra bên ngoài. Vào thời điểm Đường Ngọc Hiền chuẩn bị chạy ra đỡ thì lại thấy rằng căn bản Thúy Hồng không có bị gì, cô bé liền tự mình đứng lên.
Thúy Hồng bị con hổ lớn làm ngã xuống khiến cho tính tình nhỏ của bé cũng nổi nóng lên, thân thể nhỏ bé lập tức nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt của con hổ lớn, sau đó dùng đôi tay nhỏ trắng nõn hoạt động linh hoạt một cái đã khiến cho con hổ kia lớn gấp bội cô bé bị đánh gục xuống.
“Gr... ào..." Con hổ lớn kia vô cùng đau khổ, đáng thương nhìn vào Thúy Hồng. Trong đôi mắt to lớn hung tàn kia tất cả chính là sự sợ hãi, sự sợ hãi vô cùng sâu sắc.
Bởi vì vào lúc này trong đầu của con hổ to lớn kia nhìn thấy tiểu ma vương trước mắt này vô cùng khó chọc, quá mạnh mẽ. Như