Cơn mưa ở khu vực miền Trung của Việt Nam vẫn tiếp tục. đố xuống, phạm vi của cơn mưa cũng ngày càng mở rộng hơn, không chỉ là thành phố Huế mà ngay cả thành phố Hải Phòng ở cách đó mấy trăm dặm cũng đang đố mưa, hơn nữa còn mưa
tất to.
Trong một khách sạn ở trung tâm thành phố Hải Phòng, sau khi Thiên Nhất sắp xếp cho Cao Ánh Vy và Thúy Hồng xong liền đi giải quyết sự việc. Khi chờ đến buổi trưa, Thúy Hồng đã tỉnh dậy lần nữa, vừa tỉnh dậy liền chạy ngay đến cửa lớn của khách sạn sau đó ngồi xổm bên cửa. Bóng dáng nhỏ bé liền ngồi xổm xuống nhìn bầu trời mưa rả rích ở bên ngoài cửa, bất kể Cao Ánh Vy có gọi cô bé như thế nào cô bé cũng không chịu đi, bởi vì cô bé đang chờ ba.
Cao Ánh Vy nhìn thấy bóng dáng Thúy Hồng ngồi xổm ở cửa khách sạn, nghe thấy câu nói của cô bé, cô không nhịn được mà đau lòng bởi vì trong lòng cô, khả năng rất lớn rằng Tiêu Hạo Thiên sẽ không quay về nữa, chỉ là lúc này đây cô
không biết nên nói với Thúy Hồng như thể nào.
Cao Ánh Vy nhìn thấy mưa bên ngoài càng lúc càng lớn,
nhịn không được nữa liên nói: “Thúy Hồng, không phái chú Thiên Nhất đã nói tồi sao, nếu như ba con quay về cũng phải mất hai ba ngày nữa, hôm nay ba không quay về đâu. Trời mưa lớn rồi, con đừng để bị cảm lạnh, mau chóng quay về phòng đi,
về phòng chờ ba, được không?”
Thúy Hồng lắc đầu vừa cười vừa nói: “Mẹ à không sao đâu, con đang nghĩ ngộ nhỡ ba về trước lúc đó thì sao, đến lúc đó ba sẽ phải lên trên lầu tìm Thúy Hồng, vì vậy Thúy Hồng ở đây đợi ba, như vậy sau khi ba quay về sẽ có thể ngáy lập tức nhìn thấy Thúy Hồng. Mẹ à, nếu như mẹ mệt thì lên trên nghỉ ngơi đi,
Thúy Hồng ở đây chờ ba.
Thúy Hồng vừa cười vừa nói nhưng trong ánh mắt cô bé nhìn ra bên ngoài cửa kia đều là khao khát chờ ba, cô bé có một cảm giác ngày hôm nay ba của cô bé chắc chân sẽ quay trở về
tìm mình.
Cao Ánh Wy lập tức cảm thấy khóe mắt cay cay, ngẩng đầu lên cố gắng không để bản thân khóc trước mặt con gái. Cô nhịn lại cơn đau lòng tiếp tục khuyên nhủ: “Thúy Hồng, nghe lời mẹ, cũng tin lời của chú Thiên Nhất, hôm nay ba không quay về đâu..” Thúy Hồng ngẩng đầu lên nhìn Cao Ánh Vy nói: “Mẹ à, con cảm thấy hôm nay ba sẽ quay về, thật đấy, cảm giác của con rất
chuấn. Giống như tối hôm qua con cảm thấy ba sẽ xuất hiện,
sau đó ba thật sự đã xuất hiện, sau đó ba còn đánh bại người xẩu, thật đấy! Mẹ à, cảm giác của Thúy Hồng rất chuẩn! Hôm
nay ba nhất định sẽ quay về, mẹ phải tin con, mẹ à
Cao Ánh Vy nhìn Thúy Hồng, sau khi nhìn một lúc mới gật
đầu nói: “Ừm, mẹ tin Thúy Hồng, hôm nay ba sẽ quay về.
Cao Ánh Vy không nhẫn tâm lại lừa con gái của mình một lần nữa. Cô chỉ cảm thấy khó chịu, trong lòng vô cùng khó chịu. Cô không thể nào ngờ rằng con gái của cô mới bốn tuổi đã hiểu chuyện như vậy, cái gì cô bé cũng đều biết. Trước kia cô bé đã giấu đi những suy nghĩ của nó về ba. Nhưng đêm hôm qua sau khi cô bé gặp được Tiêu Hạo Thiên một lăn cũng không che. giấu tiếp nữa. Trong lòng cô bé khao khát ba có thể ở bên cạnh
mình
“Tiêu Hạo Thiên à Tiêu Hạo Thiên, anh nhất định phải bình an quay về! Nhất định! Cả đời này anh cũng sẽ không biết được con gái của anh nhớ anh đến nhường nào!” Cao Ánh Vy cần chặt răng; ©ố gâng không để bản thân bật khóc. Nhưng cô cũng không thể che giấu được nỗi bi thương trong lòng.
©ô hít sâu một hơi, thấy Thúy Hồng lại nhìn ra bên ngoài, vì vậy cô cầm điện thoại ra nhân tin cho Thẩm Xuân Linh: “Xuân Linh, cho dù như thế nào cũng xin cậu giúp mình, nhất định phải giúp mình, mình thì không sao cả nhưng Thúy Hồng không
thể không có ba, cầu xin cậu…” Sau khi gửi đi, Cao Ánh Vy lại
chụp ảnh Thúy Hồng gửi cho Thẩm Xuân Linh.
Trước cổng vào của một căn biệt thự sang trọng nãm ở trung tâm thành phố Huế, Thẩm Xuân Linh mặc một chiếc váy trắng cúi đầu nhìn hai tin nhắn mà Cao Ánh Vy gửi đến. Đọc xong dòng chữ của tin nhắn đầu tiên lại nhìn tới tin nhắn thứ hai là bức ảnh của Thúy Hồng, sau đó cô ẩy đứng nguyên tại
chỗ, rất lâu sau không động đậy.
Sáng nay tám giờ ba của cô ấy Thấm Nhật Nam đã quay về thành phố Huế. Mà cô ấy cũng là lần đầu tiên nói với Thẩm Nhật Nam về chuyện của Tiêu Hạo Thiên, bất kể như thế nào cũng phải giúp anh ấy. Sau khi Thấm Nhật Nam nghe xong liền bảo cô ấy đi ra ngoài, tâm trang của Thẩm Nhật Nam vô cùng nặng nề, dâu sao chuyện lần này cũng rất lớn, mà từ trước đến nay ông ấy lại bất hòa với Châu Chính Vĩ, Thẩm Nhật Nam cũng. có mối lo lằng của riêng mình, cho dù Thẩm Xuân Linh vẫn luôn
cầu xin ông ấy, ông ấy cũng chưa quyết định được.
Sau khi Thẩm Xuân Linh nhìn chãm chấm vào bức ảnh của Thúy Hồng hơn mười phút, cô ẩy hít sâu một hơi sau đó nghiến răng, ánh mắt vô cùng kiên định trả lời tin nhân của Cao Ánh Vy: “Ánh Vy, cậu yên tâm, mình bảo đảm ba của mình chắc chẵn sẽ ra mặt, chắc chắn!” Sau đó cô ấy lại quay về phòng tiếp tục
tìm ba nói chuyện.
Thẩm Nhật Nam là nhân vật số hai ở thành phố Huế, chỉ đứng sau Châu Chính Vĩ, mà dòng họ Thẩm ở phía sau lưng ông ấy cũng là dòng họ duy nhất ngang hàng với nhà họ Châu ở’ thành phố Huế, thực lực tổng thể yếu hơn nhà họ Châu nhưng trong lòng tất cả mọi người ở thành phố Huế này, cho dù nhà họ Thẩm có yếu hơn nhà họ Châu thì cũng không yếu hơn là bao. Nhất là mấy năm nay dưới sự cố gắng của Thẩm Nhật Nam, nhà họ Thẩm ở thành phố Huế ngày càng hưng thịnh, phạm vi ảnh hưởng cũng ngày càng mở rộng ra bên ngoài thành phổ
Huế,
Bên trong biệt thự của nhà họ Thẩm, Thấm Nhật Nam đang một mình suy nghĩ, về việc con gái muốn ông ấy nhúng tay vào. đối đầu với nhà họ Châu, trong lông ông ấy vẫn đang đấu tranh. Người thông minh như ông ấy trong lòng vô củng hiếu rõ đạo lý một núi không thể có hai hổ. Nhà họ Thẩm của ông ấy sớm muộn gì cũng phái đối đâu với nhà họ Châu. Điểm này ông ấy rõ hơn ai hết; cho dù không xảy ra chuyện lần này, trong lòng ông ấy cũng đã có dự định muốn cho người đi thăm dò nhà họ Châu
Đúng vậy, trước kia khi còn chưa quay về, trong lòng ông ấy đã có dự định sau khi trở về lần này sẽ đến nhà