Giờ phút này, tại cổng nhà họ Đường, ba nhân vật trẻ tuổi tài giỏi của Hà Nội là Long Dã Quỳ, Trần Tân và Triển Hùng Phi đã vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Tiêu Hạo Thiên, đương nhiên Tiêu Hạo Thiên vào năm năm trước cũng là nhân tài kiệt xuất của Hà Nội. Họ đương nhiên quen biết nhau, nhưng năm năm sau, họ thậm chí còn không nhìn thấy được bóng lưng của Tiêu Hạo Thiên.
Lúc này, Long Dã Quỳ nhìn Tiêu Hạo Thiên khí phách trùng trùng thì thở dài, trước mặt Tiêu Hạo Thiên, một người là chiến thần đời đầu như ông thật sự đáng chế cưới. Ở trước mặt Tiêu Hạo Thiên, ông không có chút mặt mũi nào để tự xưng là thống lĩnh của thế hệ trẻ Hà Nội!
Khoảnh khắc tiếp theo, Long Dã Quỳ hít sâu một hơi, xách theo Hoàng Khải tay chân đã bị phế đến trước mặt Tiêu Hạo Thiên, nói với anh: "Anh Tiêu, đây là Hoàng Khải, hôm qua vô cùng kiêu ngạo ở nhà họ Đường. Xử trí anh ta thế nào đây?"
"Bùm..." Tiêu Hạo Thiên xoay người xuất một chưởng, đánh bay Hoàng Khải ra ngoài, cơ thể Hoàng Khải đã bùng phát thành xương máu rơi xuống người mấy gián điệp ở phía xa, làm bọn họ sợ đến run bần bật.
"Cút!" Thời khắc tiếp theo, Tiêu Hạo Thiên hét lớn với những tên gián điệp ngoài kia một tiếng, mười đại chiến thần ở phía sau cũng ngẩng đầu nhìn về phía đó. Trong nháy mắt, các gián điệp do các thế lực khác nhau ở Hà Nội phái tới lập tức bỏ chạy. Vì ở lại đây nghĩa là chết!
Ngay cả Long Dã Quỳ khi nhìn thấy Hoàng Khải bị Tiêu Hạo Thiên bắn phá thành một màn sương mù đẫm máu cũng cảm thấy trong lòng sợ hãi. Anh ta nghĩ Tiêu Hạo Thiên sẽ nói gì đó với Hoàng Khải nhưng không ngờ rằng Tiêu Hạo Thiên thậm chí không thèm nhìn đến Hoàng Khải mà trực tiếp giết chết! Lúc này, Long Dã Quỳ hiểu rằng tầm nhìn của Tiêu Hạo Thiên không biết đã vượt qua anh ta nhiều hay ít. Trong mắt Long Dã Quỳ, Hoàng Khải có thể được xem như một nhân vật, nhưng trong mắt Tiêu Hạo Thiên, đó chỉ là người tùy tiện đập chết. Anh ta thậm chí không có tư cách để cho Tiêu Hạo Thiên nói chuyện.
Tiêu Hạo Thiên quay đầu lại nhìn Long Dã Quỳ gật đầu, "Anh còn có thể tái chiến sao?"
Long Dã Quỳ hơi sững sờ, bởi vì lúc này Tiêu Hạo
Thiên hỏi anh ta có thể tải chiến không thì điều đó có nghĩa là Tiêu Hạo Thiên muốn bắt đầu một trận chiến mới.
Lúc này, Đường Huy Hoàng mới hoàn hồn, nhìn Tiêu Hạo Thiên nói: "Con ngoan, ở nhà nghỉ ngơi một lát đi, đến sớm như vậy còn chưa ăn sáng phải không? Về nhà ăn chút đồ ăn đi, ông nói dì nhỏ làm đồ ăn cho con."
Tiêu Hạo Thiên lắc đầu với đôi mắt lạnh lùng, nói: "Ông ngoại không cần đâu. Tối qua cháu không xuất hiện là để thả câu, chỉ để xem ai là người đứng sau! Bây giờ cháu đã tìm được rồi, là hai môn phiệt ở Hà Nội! Ông ở nhà nghỉ ngơi, cũng kêu người quét tước một chút, con đi tìm hai môn phiệt kia."
Giờ phút này, khí thế của Tiêu Hạo Thiên bay lên tận trời, sát ý trong lòng càng ngày càng mạnh. Đường Huy Hoàng nhanh chóng nắm lấy tay Tiêu Hạo Thiên nói: "Cháu của ông, con đừng đi! Gia tộc kia đã truyền thừa quá lâu, trong đó nhất định có thiên vương cấp cường giả, con..."
"Không sao! Còn phải làm một số việc, chưa kể bọn họ đã xúc phạm mẹ con. Chuyện này không thể tha thứ được!" Tiêu Hạo Thiên đẩy tay Đường Huy Hoàng ra, quay người nói với mười chiến thần: "Mười phút! Mười phút ăn cơm nghỉ ngơi, mười phút sau xuất phát!”
“Vâng!” Mười đại chiến thần cùng trả lời, sau đó vội vàng ăn bữa sáng do nhà họ Đường chuẩn bị. Sau đó không có âm thanh nào phát ra.
Tiêu Hạo Thiên gật đầu, sau đó lại lần nữa nhìn Long Dã Quỳ nói: "Còn có thể tái chiến không?"
Lúc này, ánh mắt Long Dã Quỳ vô cùng sáng ngời, anh ta lau vết máu nơi khóe miệng, trên mặt có chút ý cười, gật đầu nói: "Có thể giết chết một Chiến Thần ở giai đoạn đầu!" Long Dã Quỳ mim cười, vào lúc này, anh ta đã hiểu Tiêu Hạo Thiên muốn làm gì! Ông nội của anh là Long Chiến Quốc và là tướng soái của Bộ quốc phòng Việt Nam, vì vậy Long Chiến Quốc luôn cân nhắc quá nhiều, Long Dã Quỳ ở một mức độ nào đó cũng chịu ảnh hưởng quả sâu từ Việt Nam. Bây giờ khi anh ta ở cạnh bên Tiêu Hạo Thiên, đột nhiên mở khóa xiềng xich trong trái tim mình! Anh ta muốn có một cuộc chiến thống khoái.
"Nhìn những kẻ ẩn nấp kia lâu rồi, thật sự khó chịu! Khi Việt Nam phải chiến đấu bên ngoài lãnh thố, bọn họ không đi, còn muốn ngồi lại hưởng thụ thành quả ở hậu phương! Làm sao có chuyện tốt như vậy! Những người như vậy nên bị giết!" Long Dã Quỳ đảng đầng sát khí nói.
Tiêu Hạo Thiên gật đầu nói: "Đúng vậy, nên giết Hãy nhớ những gì anh đã nói hôm nay..." Tiêu Hạo Thiên cười đầy ẩn ý với Long Dã Quỳ.
Trên thực tế, trong vài tháng qua, Long Chiến Quốc đã vài lần mời Tiêu Hạo Thiên gia nhập Bộ quốc phòng của Việt Nam, thậm chí còn có thể trở thành người kế nhiệm của Bộ quốc phòng. Tiêu Hạo Thiên không đồng ý, chỉ vì có một số thứ kinh tỏm vẫn còn tồn tại ở Việt Nam. Những lực lượng bí mật này có một di sản lâu đời, họ không nhận Việt Nam, chỉ nhận bản thân mình. Vì vậy, ngay cả khi vào thời kỳ lập quốc khó khăn nhất, bọn họ cũng chưa từng xuất thể, mà cố gắng hết sức để bảo vệ chính mình.
Giờ đây, Việt Nam đã từng bước trở nên mạnh mẽ hơn, những kẻ này bắt đầu giở trò. Bọn họ có thể lực rất mạnh mẽ và thâm hậu, cơ nghiệp của họ còn lâu
đời hơn nhiều so với sự thành lập của Việt Nam. Long Chiến Quốc đã sử dụng một chính sách nhẹ nhàng dụ dỗ đối với họ. Tiêu Hạo Thiên không đồng ý với điều này. Một bầy chó có suy nghĩ phản bội thì giữ lại làm gì? Chờ chúng cắn vào lưng mình sao? Vì vậy, Tiêu Hạo Thiên sẽ không nhậm chức ở bộ
quốc phòng Việt Nam! Không sợ Vòng Thiên Thanh ở
chức vị thiên vương kia, cũng lừa dối Cao Ánh Vy,
Trần Kim Phượng và những người khác.
Thoáng chốc đã qua mười phút, mười chiến thần lại đứng lên. Ánh mắt như đao, người đầy sát khí.
Tiêu Hạo Thiên hít một hơi thật sâu, cuối cùng liếc nhìn Hình Lão rồi nói: "Hình Lão, tôi lại làm phiền ông rồi. Lần này ông không phải vất vả nữa, chỉ cần giúp tôi chặn những kẻ chạy trốn lại."
Hình Lão cười nói: "Không sao, vết thương của tôi gần như đã lành, tôi nghỉ ngơi ba năm, đến lúc vận động xương cốt rồi."
"Xuất phát!" Ngay sau khi Tiêu Hạo Thiên hét lên một tiếng thì lập tức leo lên chiến xa.
"Tôi sẽ dẫn đường!” Sau khi Long Dã Quỳ cười lớn, anh ta nhảy lên xe của Tiêu Hạo Thiên và tự mình làm tài xế cho Tiêu Hạo Thiên. Hình Lão, Thiên Thập Nhất và mười vị thần chiến thần khác cũng lên xe. Khoảnh khắc tiếp theo, đoàn xe của Tiêu Hạo Thiên ầm ầm tiến về nơi của gia tộc Âu Dương...
Đường Huy Hoàng và những người còn lại trong nhà họ Đường nhìn hướng đi của Tiêu Hạo Thiên và rất lo lắng. Bọn họ không bao giờ ngờ rằng khi Tiêu Hạo Thiên trở về, anh lại không đến nhà họ Hoàng, nhà họ Phong