Một lúc lâu sau, Tần Tuyết Kiều mới quay lại nhìn những người trong nhà họ Tần có mặt trong phòng khách. Nhìn thấy phòng khách đều ra mảnh giấy đăng ký kết hôn đã bị Tống Thành Nghị xé rách, trong lòng vẫn còn một tia hy vọng, nhìn ông Tần hỏi: "Ông nội, Tổng Thành Nghị, anh ấy... lời anh ấy nói đều là thật sao? Tiêu Hà Thành, không, Tiêu Hạo Thiên không phải là chiến thần, mà là thiên vương sao? Là một người bình thường thăng cấp lên thiên vương, có thể trở thành cấp thiên vương chỉ huy trưởng của bộ quốc phòng Việt Nam sao?”
Ông Tân sắc mặt trầm mặc, đêm qua mười đại chiến thần của nhà họ Đường đã trực tiếp giết chết chiến thần nhà họ Hoàng, nhà họ Phùng, nhà Tôn, nhà họ Mã. Mà hôm nay Tiêu Hạo Thiên quay về, lại đem về hai tướng sĩ đã bị giết chết của hai môn phiệt lớn! hơn nữa triệt để diệt trừ bốn gia tộc giàu có nhất Hà Nội. Không một chút sợ hãi nào đối với quyền thế hung hãn.
Nếu như Tiêu Hạo Thiên chỉ là một người bình thường, vậy ở nơi khác có lẽ không thể thống trị một phương, nhưng Hà Nội là nơi tập trung toàn những cường giả. cho dù ở Hà Nội có bao nhiêu cường giá trấn giữ cũng vậy mà thôi. Tiêu Hạo thiên quay về, cũng là nhà họ Đường của anh ta hối hận, dù sao nhà họ Tổng chúng ra cũng có một vị chiến thần cấp cường giả, dù sao cũng không quá tệ.
Nhưng vấn đề là, Tiêu Hạo Thiên bây giờ không phải là chiến thần mà là thiên vương! Thật sự là cấp thiên vương cường giả! Dưới hắn còn có mười thuộc hạ cấp chiến thần cường giả, bất kì người nào cũng lợi hại hơn người nhà họ Tần! Thiên vương, thiên vương đó, có thể trở thành chỉ huy trưởng của bộ quốc phòng Việt Nam, nhà họ Tần bọn họ sai rồi! Sai rồi!
Ông Tần trong lòng điên cuồng tức giận, giận đến nỗi thân thể run lấy bẩy. Ông rất hiểu tính cách của Tiêu Hạo Thiên, đó chính là người có m sẽ báo đáp! Năm đó nếu không phải cháu của ông tự cho mình là thông minh, vạch rõ ranh giới với Tiêu Hạo Thiên. Đuổi Tiêu Hạo Thiên mà nhà họ Tần trước đó đã cứu về ra khỏi nhà. Nếu như không phải vậy thì nhà họ Tân bây giờ sẽ vĩnh quang như thế nào?
Mà bây giờ? Bây giờ thì sao? Một chút vinh quang cũng không được hưởng, hơn nữa còn bị nhà họ Tống xé giấy kết hôn trước mặt. Đúng là trộm gà không thành còn mất nắm gạo!
Mà Tần Tuyết Kiều té ngã ở ngoài phong khách, nhìn thấy ông của mình cũng không nói lời nào. Cô ấy nhanh chóng đứng dậy chạy tới trước mặt của ông loạng choạng nắm tay ông hỏi: “Ông nội, lời Tống Thành Nghị là giả, là giả đúng không ông?"
“Bốp..” Sự phẫn nộ trong người ông Tần bộc phát, hung hăng tát Tần Tuyết Kiều một cái.
Tân Tuyết kiều bị đánh ngây ngốc, miệng mở to, vẻ mặt bất ngờ. Cô ta ngã nhào xuống đất lần nữa, sững sờ nhìn ông nội.
Ông Tần trong lòng tràn ngập tức giận đứng dậy, nhìn Tần Tuyết Kiều mắng: “Đều là việc tốt mày gây ra! Tự cho là mình thông minh! Bây giờ Tiêu Chiến Minh quay về rồi, mày khiến tao không còn mặt mũi đi gặp bạn bè. Năm đó Tiêu Hạo Thiên bị đuổi ra khỏi nhà, mày đã vội vàng tự cho là mình thông minh vạch rõ ranh giới với hắn làm gì, ngu xuẩn!”
Sau đó, Ông Tần đi đến trước mặt bố mẹ của Tần Tuyết Kiều, hung hăng quát lớn: “Chúng mày dạy được một đứa con gái tâm cơ như vậy, chúng mày thật có trách nhiệm, cút!” Ông Tần giận giữ, sau đó bố Tần Tuyết Kiều không dám nói lời nói, kéo Tân me Tuyết Cần đang ngồi trên mặt đất nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nửa tiếng sau, Tần Tuyết Kiều nhốt mình trong phòng. Điên cuồng hối hận, đập vỡ hết những đồ có thể đập được trong biệt thự... . Ngôn Tình Sủng
Bây giờ Tiêu Hạo Thiên đang ở Hà Nội, nhưng cô còn cơ hội không? Còn không? Tần Tuyết Kiều giận giữ run bần bật.
Mà lúc đó, Tiêu Hạo thiên ăn cơm trưa ở nhà họ Đường, tạm thời tránh được người nhà họ Đường. Một mình đi đến phòng thờ, ở đó có bài vị của mẹ anh ta. Trong từ đường chỉ có một mình Tiêu Hạo Thiên, anh ta lặng lẽ nhìn bài vị của mẹ mình, một dòng nước mắt nóng ấm rơi xuống. Bây giờ anh ta đã hiểu tại sao năm đó sức khỏe mẹ anh tại sao lại yếu đi nhanh như vậy. Tiêu Hạo Thiên sờ ngực mình, nhìn bài vị của mẹ chầm chầm nói: “Mẹ, con về rồi đây." Tiêu Hạo Thiên nói thêm một câu đó, sau đó trầm mặc không nói lời nào nữa. Người đàn ông không rơi lệ chỉ khi