"A... rõ ràng chưa tích tụ đủ, lại ép mình phải đột phá, đúng là muốn chết thật. Quên đi, cô đã có duyên với tôi, cứu cô vậy..." Người phụ nữ cường đại thần bí nhìn Lương Vân Nguyệt đã trọng thương bất tỉnh, lắc lắc đầu, sau đó bỏ vào miệng cô ấy một viên thuốc màu đen thần bí. Sau đó, cô ta liền vác Lương Vân Nguyệt lên một phen, đi về phía Diệt biến mất. Chân của người phụ nữ thần bí này rất dài, hơi thở trên người lại cường đại đến không thể hình dung được, bình thường bước đi một cái, đã đi được khoảng cách hơn mười mét...
Nửa giờ sau, tại một cái cốc, Diệt cầm kiếm dài trong tay, một kiếm đánh chết một cường giả chiến thần của nước khác, tàn sát tất cả cường giả nước này đến hầu như không còn. Lấp ló phía xa xa, có một thiên vương cấp cường giả của nước khác chạy đến, nhưng đợi hắn nhìn thấy Diệt đánh xong, thì sợ đến mức chạy thật nhanh. Những thế lực sau lưng của các chiến trường nước ngoài này, bình thường đều có một hoặc là hai thiên vương, không thì cấp chiến thần bình thường rất khó trấn thủ thế lực một phương. Hơn nữa, trên chiến trường nước ngoài cũng có quy tắc nhất định: Cường giả cấp cường giả, bình thường nếu chút tiểu tốt không trêu chọc bọn họ, bọn họ cũng sẽ không ra tay. Vậy nên, lúc này cường giả nước khác đã chạy xa hét lớn: "Thiên vương Diệt, Hổ Khâu chúng tôi cũng không trêu chọc anh! Vì sao anh tàn sát chúng tôi?"
Ánh mắt Diệt trở nên lạnh lẽo, ngay sau đó, kiếm dài trong tay ném mạnh về phía vị thiên vương kia. Thiên vương thuộc thể lực Hổ Khâu kia sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Sau khi mắng to một tiếng, hắn bỏ chạy.
Diệt đi đến chỗ thiên vương nước ngoài kia đứng trước đó, nhặt lên kiếm dài từ mặt đất. Anh ta im lặng không nói, chẳng hiểu vì sao, tâm trạng anh ta thật sự không tốt. Mà cứ điểm của cường giả nước khác này, chính là ổ của bọn vừa vây sát Lương Vân Nguyệt. Vì giải quyết hậu hoạn của Lương Vân Nguyệt, Diệt thẳng tay giết hết cứ điểm này. Lương Vân Nguyệt đi ra chiến trường bên ngoài, rất nhiều quy tắc cô ấy không hiểu. Nếu cậu tạo ra hận sống chết với một thế lực ở chiến trường ngoài nước, vầy sau này cơ bản cục diện chính là không chết không thôi, mãi đến khi hai bên có một bên chết mới xong. Ví dụ như hơn nửa năm trước, trận chiến giữa điện Thiên Thần bọn họ và tổ chức Dạ. Hai bên chỉ có thể sống tiếp đến...
"Người phụ nữ phiền phức kia, rốt cuộc cô ấy nghĩ gì vậy? Còn mình... lại suy nghĩ gì nữa? Ta đây lại đang làm gì vậy?" Ngay sau đó, Diệt nhìn cứ điểm bị anh ta phá hủy, trong lòng càng thêm phiền não. Anh ta chẳng thể nghĩ ra, đi tìm người phụ nữ kia, vậy mà đuổi đến chiến trường bên ngoài! Thật là phiền phức!
Một khắc xong, tóc gáy cả người Diệt đột ngột dựng lên. Trong nháy mắt, toàn bộ mồ hôi lạnh chảy hết xuống lưng. Trong nháy mắt này, anh ta đột ngột cảm giác được một sự khủng bố to lớn, sự khủng bố siêu cấp cường đại. Anh ta cảm giác được, không biết từ khi nào, sau lưng anh ta bỗng nhiên xuất hiện một kẻ tuyệt thế chí cường có thể giết chết mình trong nháy mắt.
"Sao... Sao có thể được? Vì sao người như thế này lại hiện thân?" Lòng Diệt không dám tin mà gào lớn, sắc mặt nháy mắt tái nhợt. Dù là lúc này sau lưng anh ta là một nhất tôn tông môn, anh ta cũng dám xoay người đánh một trận. Nhưng lúc này anh ta lại không dám, thật sự không dám...
Mà giờ phút này, người phụ nữ mặc đồ đen xinh đẹp, gợi cảm, cao lớn vác Lương Vân Nguyệt kia im lặng đứng sau lưng Diệt. Sau khi quét mắt qua Diệt một cái, đoạn lại nhìn cứ điểm nước khác đã bị giết hết, Miệng bà ta nhếch lên một nụ cười có ý tứ sâu xa, sau đó lại quay người, vác Lương Vân Nguyệt đi...
"Cấp dưới của em trai mình đầu gỗ và ngốc y hệt nó, chỉ là tên tiểu tử kia cũng còn được, sắp lên tông môn. Đợi sau khi nó đột phá tông môn, cũng có thể giúp em trai ta quản tốt điện Thiên Thần. Haizz, em trai à, em thật sự không khiến người ta bớt lo được. Tại cái địa giới này, điện Thiên Thần của em không có tông môn thủ giữ, đó là không được, cũng không thể cứ chờ xem tôi giúp cậu? Chị của cậu cũng phải nghỉ ngơi mà? Quá mệt mỏi, dễ già, già rồi... Sẽ không đẹp đâu..." Người phụ nữ thần bí vác Lương Vân Nguyên vừa đi vừa lẩm bẩm trong lòng. Rất nhanh, bóng dáng của cô ta đã hoàn toàn biến mất không thấy. Từ đầu đến cuối, cô ta chưa từng nói câu nào với Diệt...
Mà mãi đến thật lâu sau, Diệt mới đột ngột đặt mông ngồi trên mặt đất. Sau khi ngồi xuống, anh ta bèn thở phì phò từng hơi, từng hơi một. Anh ta nhìn theo hướng người thần bí kia biến mất, trong mắt có sự hoảng sợ thật sâu. Ban nãy anh ta cảm giác được một sự bất lực, cảm giác bất lực rất lớn, chẳng sợ người là bán tông môn như anh ta, sắp sửa thăng lên cấp bậc hoàng giả. Ở trước mặt người khủng bố ban nãy kia, ngay cả xoay người liếc mắt mà anh ta cũng không có dũng khí nào...
"Người kia, rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai?!" Diệt sợ hãi đến cực điểm mà nuốt nước miếng. Đợi anh ta hơi khôi phục chút sức lực rồi, anh ta bèn chạy nhanh về phía trái với phía của người khủng bố đó. Anh ta phải nhanh chóng đột phá hoàng cấp, không thể đợi nữa. Anh ta có cảm giác rằng, từ sau khi Tiêu Hạo Thiên rời đi, vùng chiến trường này càng ngày càng nguy hiểm. Mà quan trọng hơn là. bây giờ điện thiện thần ở chiến trường nước ngoài cũng không có hoàng cấp trấn thủ! Đây là chuyện vô cùng nguy hiểm! Thời gian ngắn không sao, nhưng nếu Tiêu Hạp Thiên không trở lại trấn thủ thời gian dài, sớm hay muộn gì, họ cũng sẽ gặp phải chuyện không may
"Đột phá! Phải nhanh nghĩ cách đột phá! Hoặc là bốn anh em chúng ta, cũng có ít nhất một người đột phá! Diệt âm thầm quyết định trong lòng, phải, phải đột phá...
Thời gian trôi qua, rất nhanh đi đã đến năm giờ chiều, hoàng hôn trên chiến trường nước ngoài cũng sắp buông xuống. Cuối cùng Diệt cũng tìm được Lục đang chạy trên đường, lưng đeo đại kiếm.
"Có chuyện gì?" Lục nhíu mày nhìn Diệt, có hơi nghi ngờ. Bình thường lúc không có việc gì, Tứ Đại Thiên Vương bọn họ đều hành động một mình. Dù sao con đường của bốn người họ cũng không giống nhau, đều tự có con đường của mình.
Diệt xấu hổ mà nở nụ cười rồi nói: "Ừ thì, tôi nhàn rỗi nhàm chán, tìm cậu như thế này, cậu xem hay là hai chúng ta đi tìm một chỗ uống chút gì đó đi?" Diệt ngoài mặt mỉm cười, nhưng thực ra lúc tìm đến, chủ yếu là do trong lòng anh ta có chút sợ hãi. Dù sao đi nữa, cái người khủng bố sáng nay anh ta đụng phải kia, thật sự rất khủng bố. Ở chung một nơi với Lục to con này, ít nhiều gì anh ta cũng cảm thấy có chút an toàn...
Lục nhìn Diệt thật sâu, nhìn mãi một lúc, lại còn nghiêm túc mà nói một chữ với Diệt: "Cút!" "A..." Diệt không biết nói gì, nở nụ cười rồi tiếp tục nói: "Chuyện này... anh em à, cậu đừng như vậy mà..."
Ngay sau đó, Lục trực tiếp rút đại kiếm trên lưng xuống. Diệt nhìn đại kiếm Lục cầm trong tay, sau đó hơi thở trên người bắt đầu ngưng tụ lại, bèn há hốc mồm, chạy nhanh về phía sau. Ông đây muốn nói chuyện, cậu phải đặc biệt rút kiếm ra sao? Quên đi, không trêu được, không trêu được... Diệt đau lòng mà bỏ chạy. Mãi đến khi thấy Diệt hoàn toàn biến mất không thấy, Lục mới thu hồi đại kiếm một lần nữa, đi một mình về phía xa xa. Anh ta hiểu rằng, có một số thứ mà Tứ Đại Thiên Vương điện Thiên Thần bọn họ, thật ra đã tích tụ đủ rồi, nhưng chỉ là còn thiếu một chút gì đó không rõ, có lẽ là một thứ cảm giác, có lẽ là một chút thấu hiểu, cũng có thể là một loại cảm ngộ. Lục cau mày, đi về phía trước lần thứ hai...
Nửa giờ sau, lúc trời chiều đã sắp ngã xuống hoàn toàn, Lục đi đến một chốn hoang dã không một ngọn cỏ, chung quanh đầy tràn phiến đá cao lớn. Ngay lúc anh ta muốn đâm đại kiếm sau lưng xuyên qua, sau hai sườn phiến đá đột ngột hiện ra hai cường giả bán hoàng cấp, cầm trường kiếm đâm về phía anh ta...
Âm... Lục biến sắc, trường kiếm trên lưng anh ta chốc lát xuất hiện trên tay. Anh ta vừa thủ vừa công, chắn trước mặt hai tên sát thủ kia. Tuy nhiên, ngay sau đó, tại bãi cát vàng phía sau anh ta, lại đột nhiên có hai tên sát thủ bán hoàng cấp nữa xuất hiện, cũng cầm trường kiếm tương tự, xông về phía sau của Lục...
"Hửm?" Sắc mặt Lục thay đổi lần thứ hay, cự kiếm trong tay quét ngang, cơ thể lùi mạnh về sau. Sau khi một kiếm đánh bay một tên sát thủ, anh ta định phá vây, nhưng ngay sau đó, đột ngột có hết sát thủ hoàng cấp này đến sát thủ hoàng cấp khác hiện ra ở trước và sau anh ta.
Bốn... Năm... Sáu... Tám... Trong nháy mắt, chín tên sát thủ hoàng cấp bí ẩn đều vọt về phía Lục, đều ánh mắt tràn đầy sát khí.
Sắc mặt Lục vô cùng căng thẳng. Chỉn tên sát thủ cùng cấp với anh ta hiện lên, dù có là anh ta, cũng không thể phá vây đi ra ngoài. Tuy là một đấu một, thậm chí một đánh hai, anh ta cũng tự tin không có vấn đề. Nhưng chín tên! Quá nhiều! Đầu tiên, Lục bèn lấy nút cầu cứu bên hông ra, cầu cứu tam đại thiên vương còn lại của điện Thiên Thần, mà chính anh ta cũng bắt đầu chém giết với chín tên sát thủ kia.
Tất cả sát thủ này đều đeo mặt nạ trên mặt, chỉ có một đôi mắt tràn ngập sát khí, lạnh như băng, lộ ra bên ngoài. Tâm thần Lục chấn động, anh ta không biết những tên sát thủ này do ai phái đến. Hơn nữa, đối phương chắc chắn là nhằm vào anh ta.
Rầm rầm rầm rầm... Lục không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể liều mạng mà phòng thủ. Trong lúc phải đồng thời đối mặt với chín tên cường giả cùng cấp bậc bao vây như thế này, anh ta căn bản là không thể phân tâm mà suy nghĩ cái khác.
Đoàn... Sau một tiếng nổ, lần thứ hai Lục dùng đại kiếm đẩy bay một tên bán hoàng cấp. Tuy nhiên, sau đó anh ta lại bị một tên bán hoàng cấp khác ép cho một chưởng,