“Lục, cậu sao rồi, cậu sao rồi?" Diệt vô cùng lo lång hét to hỏi Thiên Lục.
"Phịch!" Ngay sau đó, Lục trực tiếp bị ngã xuống phía sau, thương thế trên người vô cùng nghiêm trọng. Nhưng lúc này, sau khi đột phá cấp thiên hoàng, lực sinh mệnh trong người Lục lại vô cùng mạnh mẽ, khiến cho anh ta không ngừng chịu đựng đau đớn không cách nào hình dung được. Tuy nhiên đau đớn trên người lại không thể nào so sánh được với đau đớn trong lòng.
Khi Lục bị ngã ngửa mặt lên trời, khóe mắt anh ta có nước mắt máu chảy xuống, trong lòng không ngừng vang lên lời nói của Dương Tú Anh lúc trước, trình tự cùng chết, cùng chết, cùng chết...
Ngay sau đó Lục bị ngã xuống lại ngẩng đầu lên nhìn trời xanh, trong mắt ẩm ướt, anh ta cổ ép mình không được hôn mê. Nhưng thực sự không thể chong đỡ được, mí mát ngày càng nặng, ngày càng nặng thêm, cuối cùng cạn kiệt tất cả sức lực, chìm vào hôn me, Tay trái của Lục vô lực rũ xuống đất, lúc Diệt đi qua đỡ anh ta, lại phát hiện trong tay Lục gắt gao nằm chặt một món đồ. Đó là một món đồ gì đó hình trái tim phát ra ánh sáng màu lục, mơ hồ, hình như ánh sáng lục xuyên qua bàn tay Lục đang bị máu tươi nhiễm đỏ lóe sáng ra ngoài. Mảnh nhỏ hư ảnh này lớn từng bàn tay, hình như là bóng dáng của Dương Tú Anh. Giờ phút này, bóng dáng của Dương Tú Anh to bằng bàn tay ấy nhìn thấy Lục đã sống lại, mim cười.
"Sao, sao có thể?" Ngay lúc này, ba Thiên vương Diệt, Ám còn có Chiến, sau khi nhìn thấy bóng dáng hư ảnh của Dương Tú Anh, trong lòng vô cùng run sợ.
Lúc trước, Lục đã gửi cho bọn họ tín hiệu từ bỏ cứu viện. Nhưng cuối cùng anh ta lại sống lại, ở ngay trong khu vực khắp nơi đều bị nổ mạnh này, ngay trong biển lửa ngập trời này sống lại.
Mà cũng trong giờ phút này, ở thành phố Sài Gòn, Việt Nam, trong phòng của Dương Tú Anh, Dương Tú Anh đang hôn mê bỗng nhiên khóe miệng hơi mỉm cười, tuy rằng rất nhỏ nhưng thực sự cô ấy đã cười một cái, cười một cái.
"Máy bay trực thăng đến chưa? Đội chữa bệnh đâu rồi?" Ám Thiên vương lấy ra bộ đàm đặc chế của điện Thiên Thần gào thét điên cuồng.
Lúc này, phía chân trời xa xa truyền đến âm thanh ầm ầm, đó chính là tiếng máy bay trực thăng đang bay về bên này. Trên mỗi máy bay trực thăng đều có đội chữa bệnh đi cùng.
Trên mặt đất phía xa hơn, lúc này có vô số tướng sĩ của điện Thiên Thần đang điên cuồng chạy đến bên này. Lục Thiên vương thăng cấp thiên hoàng nhưng bản thân lại bị thương nghiêm trọng, bọn họ tuyệt đối không cho phép có bất kỳ thế lực nào nhân cơ hội lúc này chen chân vào! Nếu như có ai dám, vậy thì sẽ là kẻ thù không đội trời chung của điện Thiên Thần.
Lúc này, ở cánh đồng hoang xa xa, Bách Toàn mặc áo choàng trắng, đeo mặt nạ trắng cùng với sát thủ nửa cấp thiên hoàng mỗi người một tổ theo bên cạnh hắn cũng đang nhìn về phía đám người của Lục bên này.
Bách Toàn thỏ dài: “Vô dụng, rút lui thôi, không giết được cậu ta đâu. Báo Đen đang kéo nhau trở lại, mười sát thủ nửa cấp thiên hoàng mang đến đều chết hết rồi, chúng ta đi cũng vô dụng. Hơn nữa, hiện giờ chúng ta mà đi qua đó, sẽ bị điện Thiên Thần san thành mảnh nhỏ, thật sự là sẽ không chết không ngừng.”
Người cũng đeo mặt nạ trắng đi cùng Bách Toàn không nói gì nhưng cũng gật đầu, sau đó hắn ta cùng Bách Toàn liền biến mất. Đây đúng là cơ hội tốt khiến điện Thiên Thần thiệt hại nghiêm trọng, nhưng lúc điện Thiên Thần lúc này cũng là lúc nguy hiểm nhất! Ai dám đến thì họ sẽ liều chết đến cùng với kẻ đó! Tuyệt đối không nương tay!
Cũng trong lúc này, đám cường giả nước ngoài cũng giống như Bách Toàn đều muốn kiếm lợi, lúc nhìn thấy đám tướng sĩ của điện Thiên Thần ở xa không ngừng chạy qua bên này, bọn họ cũng đều rút lui. Điện Thiên Thần lúc này không thể trêu vào. Chỉ là từ nay về sau, trong điện Thiên Thần sẽ nhiều thêm một người cấp thiên hoàng, hơn nữa còn là cấp thiên hoàng cực kỳ mạnh mẽ, vừa mới thăng cấp mà lực chiến đấu đã có thể so với cường giả cấp thiên hoàng hậu kỳ.
Ở chỗ Thiên Đoạn cốc ngoài chiến trường biên giới, thân ảnh của Bách Tùng lặng lẽ hiện ra nhìn về hướng tập kết của đám tướng sĩ điện Thiên Thần phía xa thở dài. Sau đó thân ảnh anh ta lại biến mất. Anh ta đã bị Tiêu Hạo Thiên giết cho sợ hãi, đời này cũng sẽ không dám đối địch với điện Thiên Thần nữa. Hơn nữa thời khắc cuối cùng, Tiêu Hạo Thiên còn tha cho anh ta một mạng, Bách Tùng cảm thấy anh ta đã thiếu Tiêu Hạo Thiên một ân tình. Nếu hôm nay có người cấp thiên hoàng dám ra tay với điện Thiên Thần, thì anh ta sẽ ra tay.
Mà lúc này, Diệt nhìn Lục đã lâm vào hôn mê sâu. Mặc dù đang hôn mê nhưng Lục lại vẫn nắm chặt mảnh nhỏ hình trái tim kia. Diệt lẩm bẩm nói với Ám và Chiến: “Ngày trước, tôi cùng Lục đến Sài Gòn, thanh kiếm của Lục bị tổn hại nặng nề, Dương Tú Anh của nhà họ Dương đã giúp cậu ấy tu sửa một ngày một đêm. Không ngờ cô gái đó lại lắp thứ đồ này vào trong kiếm của Lục, thời khắc quan trọng đã cứu Lục một mạng...”
Ám và Chiến nghe xong đều trầm mặc.
Rất nhanh máy bay trực thăng đã đáp xuống, Thiên Diện lo lắng chạy xuống, Diệt và Ám đỡ Lục lên máy bay. Sau đó, bọn họ một đường bảo hộ Lục trở về điện Thiên Thần nằm ở trong thành trì vững mạnh nhất ở chiến trường biên giới, thành trì có thể ngăn cản được sự tấn công của cường giả cấp thiên hoàng bình thường.
Sau khi Lục được đưa về thành, Thiên Diện lin sắp xếp người tiến hành cứu chữa toàn thân cho Lục. Trong lúc đó, các bác sĩ muốn mở tay của Lục ra, nhưng làm thế nào cũng không thể mở được. Cuối cùng vẫn là Thiên Diện cúi xuống nói nhỏ bên tai Lục mấy câu, sau đó tay trái của Lục mới mở ra.
Sau khi cứu chữa liên tiếp ba ngày bất kể ngày đêm, cuối cùng cả cơ thể Lục đều được ngâm trong một bồn dinh dưỡng vô cùng lớn. Cơ thể của Lục đã cạn kiệt hết sức, tinh thần cũng cạn kiệt.
Ba ngày sau, Lục mở mắt, yên lặng bò ra bồn dinh dưỡng. Đám người Thiên Diện muốn qua hỏi thăm tình hình đều bị từ chối. Sau đó một mình Lục ở trong phòng, trên bàn bên cạnh còn đặt bộ phận hình trái tim, bộ phận chính của người máy mà Dương Tú Anh lắp đặt cho anh ta. Trên mặt bộ phận hình trái tim đó vẫn có ánh sáng lục phát ra. Khi Lục chăm chú nhìn về bên đó liền nhìn thấy bóng hình của Dương Tú Anh to bằng bàn tay đang ngủ say trong hình trái tim đó.
Lục trầm mặc, sắc mặt anh ta vẫn tái nhợt, tinh thần suy yếu như cũ, nhưng lúc này đã vượt qua được thời kỳ nguy hiểm nhất, vết thương trên bụng cũng đã được khâu lại. Hơn nữa, sau khi anh ta đột phá cấp thiên hoàng, lực sinh mệnh mạnh mẽ dọa người, vết thương cũng đều hồi phục rất nhanh.
Có điều, ngày xưa trong mắt Lục chỉ lạnh lùng như băng tuyết, nhưng lần này, sau khi tỉnh lại, lại thấy nhiều hơn một chút gì đó nữa.
Trên một vài mặt, anh ta giống như đầu gỗ, có những thứ xưa nay đều không hiểu. Hơn nữa, trước đây trong lòng chỉ có bóng dáng của Tiêu Hạo Thiên và đám anh em trong điện Thiên Thần, nhưng giờ đây trong lòng anh ta lại nhiều thêm một bóng hình của Dương Tú Anh.
Lục yên lặng ở trong phòng rất lâu rất lâu. Ba tiếng sau anh ta gọi Thiên Diện vào. Sau khi Thiên Diện đi vào, Lục chỉ vào bộ phận của người máy trên bàn nói với cô ta: "Thiên Diện, cái này cô có thể sửa chữa được không?"
Thiên Diện vô cùng đau khổ lắc đầu nói: “Lục, rất xin lỗi, tôi, tôi không làm được. Dương Tú Anh là nhà khoa học nữ cao cấp nhất thế giới bây giờ, hơn nữa hình như cô ấy còn bỏ vào đó một vài thứ của cô ấy nữa. Cho nên bộ phận này tôi không dám động vào. Tôi chỉ có thể sạc điện cho nó.”
Lục gật đầu nói: “Được." Sau đó cậu ấy cầm điện thoại trên bàn gọi cho Tiêu Hạo Thiên.
Ngay sau đó giọng nói của Tiêu Hạo Thiên truyền đến: “Người