"Cháu tôi, Hà Thành... không phải, giờ phải gọi là... Hạo Thiên... Hạo Thiên!" Tiêu Chiến Minh đứng ở cửa nhà họ Tiêu rơi nước mắt, cơ thể run rẩy.
Hôm nay ông cụ đã chịu đả kích quá lớn, quá lớn rồi. Giờ phút này, không phải vì cháu trai ông là điện chủ điện Thiên Thần mà cảm thấy vui vẻ. Mà ngược lại, ông là một người đích thân chinh chiến ở chiến trường biên giới mấy chục năm, ông hiểu vô cùng rõ ràng, chỗ đó tàn khốc đến mức độ nào.
Nhưng cháu trai ông lại ở đó suốt năm năm. Mặc dù thành tựu cấp thiên hoàng, trở thành cường giả tuyệt vời cấp thiên hoàng, chỗ dựa cả đời có thể thỏa mái chém giết. Nhưng trong khoảng thời gian này, rốt cuộc thì cháu ông đã phải trả giá bao nhiêu? Lại đã phải trải qua bao nhiêu cuộc chiến vào sinh ra tử?
Lúc này, Tiêu Chiến Minh hoàn toàn không dám nghĩ đến. Nỗ lực bao nhiêu thì sẽ thu được thành quả bấy nhiêu, có thu hoạch như thế nào thì đồng nghĩa cũng phải bỏ ra công sức như vậy. Ánh mắt Tiêu Chiến Minh vô cùng phức tạp nhìn Tiêu Hạo Thiên. Gió nhẹ thổi qua, thổi bay những sợi tóc bạc trên đầu của ông cụ. Lúc này, ông cực kỳ giống một ông cụ vô cùng đáng thương.
Trong lúc này, Tiêu Hạo Thiên đứng trước mặt ông có vẻ xúc động, trong lòng anh cũng hoàn toàn không thể tin. Ông cụ trước mắt này, hơn hai tháng trước, lúc anh đến chiến trường biên giới đuổi giết Bách Tùng cảm thấy quen thuộc nên đã ra tay cứu giúp thế mà lại là ông nội của anh!
Còn về ông nội mình, Tiêu Hạo Thiên cũng biết một chút. Đó là một ông cụ đã hi sinh cả một đời vì Việt Nam. Người như vậy, đừng nói là ông nội anh, dù có là một ông cụ khác của Việt Nam thì trong lòng Tiêu Hạo Thiên cũng vô cùng kính trọng. Điều này không liên quan gì đến vấn đề lực chiến đấu, mà là vấn đề nhân cách!
Nhưng hôm nay, Tiêu Hạo Thiên anh đến nhà họ Tiêu là để đòi lại công bằng, đến để mang bài vị của mẹ anh về. Vết thương lòng năm năm trước, những lần chịu đả kích năm năm trước khiến anh không thể nào quên. Vốn anh tưởng rằng trong lòng mình đã buông xuống được những thù hận của năm đó, nhưng anh không thể buông được!
Tiêu Hạo Thiên trầm mặc, đứng ngây ra nhìn ông cụ phía xa, ông cụ đã gần đất xa trời. Trong lòng anh vô cùng phức tạp. Bây giờ anh có nên nhận lại Tiêu Chiến Minh, gọi ông một tiếng ông nội không?
Tiêu Hạo Thiên tiếp tục trầm mặc. Bởi vì bây giờ... bây giờ anh không thể làm được. Anh có mối hận khắc cốt ghi tâm với nhà họ Tiêu. Năm đó, khi thi thế mẹ anh còn chưa lạnh, Tiêu Hạo Lam đã lấy Lâm Phương Lan về. Năm năm trước, ngày mẹ anh được hạ táng, ngoài trời mưa phùn, Tiêu Hạo Thiên đi chôn cất cho mẹ anh, nhưng Tiêu Hạo Lam đã hạ lệnh, người nhà họ Tiêu không có một ai đi cả. Hơn nữa, bọn họ còn ở trong biệt thự của nhà họ Tiêu, chính là ngôi biệt thự trước mắt này, chuẩn bị hôn lễ cho Tiêu Hạo Lam và Lâm Phương Lan, lại còn dán chữ hỉ lên.
"Ầm... ầm.. ầm"
Ngay sau đó, Tiêu Hạo Thiên đứng trước cửa nhà tổ nhà họ Tiêu, thời gian càng lúc càng lâu. Nỗi oán hận ở nơi sâu nhất trong lòng đã phủi bụi lại bùng lên càng lúc càng nhiều, hơi thở trên người Tiêu Hạo Thiên cũng dần trở lên lạnh lẽo hơn. Hơi thở vô cùng khủng khiếp đang từ trên người Tiêu Hạo Thiên tỏa ra.
Tiêu Chiến Minh đứng đối diện với Tiêu Hạo Thiên, trong lòng run rẩy, ánh mắt ngày càng phức tạp. Ông mở miệng muốn khuyên Tiêu Hạo Thiên nhưng lại phát hiện bản thân không thể làm được.
Cùng lúc này, Long Chiến Quốc và tam trưởng lão cũng cảm nhận được khí lạnh ngày càng nhiều trên người Tiêu Hạo Thiên. Trong lòng hai người họ cũng đều thở dài.
Đúng vậy, vô dụng thôi. Dù hôm nay Tiêu Chiến Minh có trở về, nhưng cũng không thể làm phai nhạt đi hận thù trong lòng Tiêu Hạo Thiên, không thể. Có những chuyện cuối cùng vẫn phải giải quyết. Ngay đến người mạnh như hai người họ, lúc này đối diện với tình hình này cũng không biết nên làm thế nào.
Chuyện của nhà họ Tiêu năm đó xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi khi hai người họ nhận được tin tức thì Tiêu Hạo Thiên đã bị đuổi khỏi nhà, còn Tiêu Hạo Lam cũng đã chuẩn bị lấy Lâm Phương Lan.
Mẹ ruột của mình chịu nhục nhã, chính mình cũng bị vứt bỏ, đuổi ra khỏi nhà, còn bị đuổi giết suýt chết. Thử hỏi, nếu đổi lại là bất kỳ ai thì thực sự có thể buông bỏ hết tất cả ư? Hơn nữa, giờ phút này, người sỉ nhục mẹ ruột của anh còn ở bên trong, trong lúc thi thể còn chưa lạnh, thậm chí cả lúc chôn cất cũng không đi, lại ở trong biệt thự phía sau cùng người mới vui mừng, người đó giờ còn ở ngay bên trong!
Sau đó, Tiêu Hạo Thiên hít sâu, giơ tay chỉ vào cổng vào trước nhà tổ ở sau lưng Tiêu Chiến Minh, nói: "Năm năm trước, ngày mẹ tôi hạ táng, nhà họ Tiêu không một ai đi, ông biết bọn họ... biết bọn họ đang làm gì không?"
Cả người Tiêu Chiến Minh lại run rẩy, ánh mắt vừa phức tạp vừa đau lòng nhìn Tiêu Hạo Thiên, lẩm bẩm nói: "Cháu à... xin lỗi, thật xin