"Cụ ơi, sao cụ lại khóc rồi? Cụ lại đau lòng ư?" Thúy Hồng được Tiêu Chiến Minh ôm trong lòng lên tiếng an ủi ông.
Tiêu Chiến Minh nghe thấy lời nói an ủi của cô bé, gật mạnh đầu nói: "Không phải, cụ không đau lòng, không đau lòng. Thúy Hồng đừng lo lắng, cụ đang rất vui mừng, là vui mừng." Tiêu Chiến Minh cố gắng nở nụ cười trên mặt.
"À à... vậy cụ đừng khóc nữa được không? Đừng khóc nữa." Thúy Hồng vươn tay nhỏ ra giúp Tiêu Chiến Minh lau nước mắt. Tiêu Chiến Minh vô cùng dịu dàng, nhẹ nhàng ôm chặt cơ thể nhỏ bé của cô bé thêm chút nữa.
Chuyện Tiêu Hạo Lam giết hết tất cả trưởng lão khác họ của nhà họ Tiêu, sau đó biến mất không thấy ông đã biết được, nhưng ông cũng không trở về. Chuyện năm năm trước, tuy bây giờ nhìn lại thì có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng năm đó Tiêu Hạo Lam vứt bỏ và đuổi Tiêu Hạo Thiên ra khỏi nhà là sự thật. Hơn nữa, mấy năm nay Thúy Hồng và Cao Ánh Vy lưu lạc ở bên ngoài cũng là sự thật. Từ bên chỗ Vòng Thiên Thanh, ông biết được, mấy năm nay hai mẹ con Cao Ánh Vy và Thúy Hồng sống cũng không tốt, cũng chịu hết gian khổ.
Trước khi Tiêu Chiến Minh đến đây đã gặp Vòng Thiên Thanh. Vòng Thiên Thanh hỏi ông còn muốn đến Bộ quốc phòng nhậm chức không thì Tiêu Chiến Minh đã từ chối. Ông mệt mỏi rồi, cũng già rồi, thực sự không thể liều mạng nữa. Nếu lần này trở về, nhà họ Tiêu vẫn còn thì ông sẽ chọn đến Bộ quốc phòng nhậm chức.
Nhưng bây giờ, con trai ông đã rời khỏi nhà họ Tiêu biến mất, nhà tổ nhà họ Tiêu cũng bị san bằng, con dâu sống chết không rõ, trong lòng cháu trai cũng chịu rất nhiều tổn thương. Cho nên hiện giờ ông thực sự đã mệt mỏi, chuyện gì cũng không muốn, chỉ muốn cạnh Thúy Hồng, bảo vệ cô bé. Bởi vì ông biết, Tiêu Hạo Thiên cháu trai ông là điện chủ điện Thiên Thần, trước khi ông trở về, tình hình chiến trường biên giới bên kia đã bắt đầu căng thẳng rồi. Sớm muộn gì cháu ông cũng phải đi ra đó, vậy thì ông sẽ ở lại bảo vệ Thúy Hồng.
Tiêu Hạo Thiên cảm thấy chắt gái ông Thúy Hồng chính là món quà tốt nhất mà ông trời ban cho ông sau lần trở về này. Rõ ràng năm năm trước cháu ông đã bị đuổi ra khỏi gia tộc, nhưng khi ở Sài Gòn lại bất ngờ gặp được chắt gái của mình. Cô bé đáng yêu, xinh đẹp như vậy.
Tiêu Chiến Minh ôm Thúy Hồng rơi nước mắt, nước mắt làm sao cũng không ngừng lại được, trên người ông bao phủ một nỗi bị thương không cách nào hình dung được.
"Ông nội!" Cao Ánh Vy ở phía xa nhìn thấy Tiêu Chiến Minh ôm Thúy Hồng ngồi xổm trên mặt đất rơi nước mắt. Một ông cụ chinh chiến cả đời vì Việt Nam, đợi sau khi ông công đức viên mãn trở về lại gặp chuyện như thế này. Giờ đây Cao Ánh Vy không thể tưởng tượng, không cách nào hình dung được tâm trạng của ông cụ trước mắt này. Cao Ánh Vy nhìn cảnh trước mắt, vành mắt không khỏi đỏ lên.
Mà ngay lúc này, sau lưng Tiêu Chiến Minh ở phía xa hiện lên thân ảnh Tiêu Hạo Thiên. Anh trực tiếp đi vào bên trong nhà họ Đường.
"Ba ơi... cụ, cụ lại khóc rồi, ba mau đến an ủi cụ đi!" Thúy Hồng được Tiêu Chiến Minh ôm nhìn thấy Tiêu Hạo Thiên xuất hiện sau lưng ông cụ bèn vội vàng sốt ruột nói với anh.
Lúc này, người Tiêu Chiến Minh cứng lại, ông và Tiêu Hạo Thiên đã gặp nhau mấy lần rồi nhưng trước đó cũng không nhận ra nhau. Mà chuyện năm năm trước, bất kể là Đường Ngọc Hiền sai hay Tiêu Hạo Lam sai thì cuối cùng người bị tổn thương nhiều nhất cũng đều là Tiêu Hạo Thiên. Vậy nên giờ phút này, Tiêu Chiến Minh có hơi không dám quay đầu lại nhìn anh. Ông thấy ông không phải là ông nội tốt, lúc anh còn rất nhỏ thì ông đã rời đi. Chuyện năm năm trước ông cũng không biết một chút gì cả.
Tiêu Chiến Minh ngây người, Tiêu Hạo Thiên cũng đỏ mắt ngây ngẩn cả người. Ông cụ trước mắt này là ông nội của anh, ông nội ruột. Nhưng những năm này, sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, lúc này khi đối mặt với Tiêu Chiến Minh, trong khoảng thời gian ngắn anh cũng không biết nên nói gì.
Cao Ánh Vy nhìn thấy vậy nhanh chóng chạy đến bên cạnh Tiêu Hạo Thiên, kéo lấy tay của anh, vành mắt đỏ bừng nhìn anh thật sâu, lắc lắc đầu.
Lúc này, cuối cùng Tiêu Chiến Minh cũng hồi thần, chậm rãi xoay người lại. Giờ đây, trong hoàn cảnh này, khi đối diện với Tiêu Hạo Thiên, ông đột nhiên có hơi căng thẳng, cũng không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ rơi nước mắt của mình. Vì thế ông nhanh chóng cười lau nước mắt trên mặt đi, nở nụ cười nhìn Tiêu Hạo Thiên, vội nói: “Hạo Thiên, ông... ông." Thế nhưng ngay sau đó, khi Tiêu Chiến Minh còn chưa nói xong thì Tiêu Hạo Thiên đột nhiên “phịch" một tiếng quỳ gối trước mặt ông. Sau đó anh dập đầu ba cái với ông.
"Ông nội, xin lỗi, là Hạo Thiên bất hiếu, thật xin lỗi!"
Tiêu Hạo Thiên bỗng quỳ xuống, nháy mắt Cao Ánh Vy cũng hiểu được, cũng cùng anh quỳ xuống trước mặt Tiêu Chiến Minh: “Ông nội!"
Tiêu Chiến Minh vốn tưởng Tiêu Hạo Thiên sẽ không chịu nhận ông, nhưng lúc nhìn thấy Tiêu Hạo Thiên quỳ xuống dập đầu với mình, cả người ông cũng run lên. Ông cụ vừa rơi nước mắt vừa vội vàng đưa hay tay đang run run của mình ra đỡ anh và Cao Ánh Vy đứng dậy.
“Ngoan, cháu ngoan, hai đứa đều là cháu ngoan. Các cháu không sai, là lỗi của ông nội, ông nội có lỗi với hai đứa, là ông nội có lỗi với hai đứa!" Tiêu Chiến Minh không ngừng rơi nước mắt.
Mà