Tiêu Hạo Thiên yên lặng một hồi rồi nói với Đông Phương Lâm Vũ: “Phiệt chủ Vũ, rốt cuộc ngôi đền thờ thánh miếu đó là sao? Ngôi đền thờ thánh miếu năm năm trước mẹ tôi từng đến mà các ông điều tra ra được đấy? Các ông có thể nói cụ thể cho tôi nghe không?”
Đông Phương Lâm Vũ cau chặt mày và suy nghĩ một hồi mới nói rằng: “Đền thờ... thánh miếu, đó chỉ là một cách gọi trong sách cổ mà thôi, không biết là điện chủ có từng nghe qua một câu nói hay không? Đó chính là chuyện lớn nước nhà chỉ có tế và nhung. Chắc chắn một điều rằng nhung ở đây chính là chỉ chiến tranh, còn tế chính là thờ cúng. Trên sách cổ đã từng ghi nhận, thánh miếu là một nơi đền thờ mà vương triều cổ đại đến để thờ cúng và yết kiến, mỗi một ngôi đền thờ thánh miếu đều mang một ý nghĩa khác nhau."
Đông Phương Lâm Vũ cau chặt mày rồi nói rằng: "Nhưng nghe đề rằng mỗi một nơi xây dựng ngôi đền thờ trên mảnh đất này đều là ở những nơi tụ tập các vận may của cả đất nước. Và trên sách cổ đã từng ghi nhận rằng bên trong mỗi một đền thờ đều có một vật chứa đựng vận may, hầu hết bọn chúng đều là những món đồ vật kim loại, ví dụ như ở nơi này nó là một cây đao kiem huyền thiết, ở nơi khác nó là một cái khiên. Nhưng mảnh đất này được truyền thừa lại cho đến tận bây giờ, chiến tranh xảy ra vô số lần, hầu hết các đền thờ thánh miếu đó đã sớm bị hủy hoại cả rồi...”
"Đặc biệt là trong các thời đại gần đây, khoa học kỹ thuật và nhiệt võ phát triển dữ dội, những đền thờ thánh miếu bị hủy hoại nhiều hơn thế nữa. Về mặt căn bản thì ở mảnh đất nước Việt Nam này đã rất khó có thể tìm ra được đền thờ thánh miếu nữa rồi. Và sau hơn mấy trăm năm và thậm chí sau cả nghìn năm, nó còn có thêm một số nguyên nhân khác như động đất hỏa hoạn, dòng sông lưu thay đổi,... bây giờ muốn tìm ra được một ngôi đền thờ thánh miếu chưa bị hủy hoại một chút nào cả thì lại khó hơn thế nữa. Và chắc rằng vào năm năm trước mẹ của ngài tìm được một ngôi đền thờ, rồi lại lấy đi thứ gì ở trong đó rồi. Sau đó nữa là khi chúng tôi phát hiện ra ngồi đền thờ đó thì nó đã sớm sụp đổ rồi, không còn một món đồ nào cả.”
Tiêu Hạo Thiên gật đầu và hỏi tiếp: “Các ông còn thông tin gì khác không? Tại sao là đến năm năm sau mà các ông mới phát hiện ra nơi đó?” Đông Phương Lâm Vũ lắc đầu, ông ta lại càng cau
chặt mày hơn nữa và nói: "Xin lỗi, chín đại môn phiệt của chúng tôi vẫn chưa tìm hiểu rõ. Hình như là đột nhiên vào mấy tháng trước, những người cấp dưới do thám được sóng chấn động nên chúng tôi mới phát hiện ra nó đấy. Và sau đó chúng tôi lại càng tiêu tốn một cái giá rất lớn mới tìm được rà dường như vào năm năm trước mẹ của ngài đã đến đó... còn những thứ khác bọn tôi thật sự không biết được rồi." Tiêu Hạo Thiên gật đầu nói: “Ưm, vậy ông cho toi địa chỉ của nơi đền thờ thánh miếu đó đi.”
Đông Phương Lâm Vũ nói: “Được, nó ở ngay vùng biên giới phía Bắc của nước Việt Nam ta, nó ở ngay bên cạnh một thành phố cổ bị sa mạc và vùng thảo nguyên nuốt chửng, tôi sẽ gửi cho ngài vị trí cụ thể sau. Nhưng mà điện chủ à, nơi đó thật sự là không có gì cả”.
“Ở miền Bắc sao? Vương triều thời cổ đại, các triều đại đã từng đánh nhau ở nhiều nơi như thế này sao?" Tiêu Hạo Thiên cau chặt mày lại. Sau đó anh đứng dậy và nhìn chằm chằm Đông Phương Lâm Vũ nói: “Đông Phương Lâm Chủ, cáo từ!"
"Điện chủ Thiên thượng lộ bình an." Đông Phương Lâm Vũ cố gắng hết sức đứng dậy để cúi người chào tạm biệt Tiêu Hạo Thiên và Hình lão. Tiêu Hạo Thiên gật đầu, “Ừm” một tiếng rồi cùng với Hình lão rời đi.
Đợi sau khi Tiêu Hạo Thiên và Hình lão đi xa và hoàn toàn rời khỏi căn cứ địa của Đông Phương Phiệt Môn xong, cả hai người Đông Phương Lâm Vũ và Gia Cát Kiếm Vũ đều yên lặng cả rồi. Lúc này hai phiệt chủ trong chín đại môn phiệt trước đó đang đứng đối diện nhau.
Một lúc lâu sau, Gia Cát Kiếm Nam cảm thấy phức tạp mà nhìn Đông Phương Lâm Vũ: “Ông Vũ, ông đây là định xuất thế sao? Ông chắc chắn nó là được chứ? Dù sao đi chăng nữa chín đại môn phiệt của chúng ta chỉ là rất lớn mạnh trong mắt người ngoài, chúng ta cũng chỉ là một con ma nơ canh để cho người ở phía đằng sau chúng ta tùy ý sai khiển mà thôi."
Đông Phương Lâm Vũ lắc đầu và nói rằng: “Không biết, không rõ, nhưng chúng ta không thể nào mãi yên lặng như vậy được, suy cho cùng thì chúng ta cũng phải chọn một người. Vào trận chiến của ba tram ha Đông Phương Môn Phiệt của bên tôi đã không làm gì cả, vào trận chiến của một trăm năm trước chúng ta lại không dám làm bất kỳ một điều nào thêm một lần nữa. Chỉ là lần này tôi không muốn không làm gì như những lần trước nữa thôi, dù cho nó là đúng hay là sai, tôi cũng không muốn suy nghĩ nữa. Cược một bàn thôi, với lại nếu như lần này những người trong Đông Phương Môn Phiệt có phần tham chiến của chúng tôi chết hết ở khu chiến trường ngoài biên giới đó thì Đông Phương Môn Phiệt của tôi chắc toi đời rồi, hơ hơ... không còn là gì nữa cả.”
Gia Cát Kiếm Nam lại nhìn chằm chằm Đông Phương Lâm Vũ thêm một cái nữa, suy nghĩ phức tạp ở trong ánh mắt của ông ta lại càng mãnh liệt hơn nữa. So với Đông Phương Lâm Vũ, điều mà ông ta muốn có được là nhiều hơn thế nữa, Đông Phương Lâm Vũ có thể đưa ra quyết định một cách quả quyết như vậy, nhưng ông ta không thể làm được, và ông ta cũng làm không được.
Đông Phương Lâm Vũ yên lặng một hồi rồi nhìn Gia Cát Kiếm Nam hỏi rằng: "Ông Nam, thực ra... ông cũng nên đưa ra lựa chọn của ông rồi đấy. Nếu như lần này các tông môn tiềm tàng đó thật sự giao chiến với bộ quốc phòng của Việt Nam thì nhất định sẽ có một phe bị hủy diệt. Kình Thiên Tông mà môn phiệt của ông dựa dẫm đó thật sự... đáng tin tưởng sao?”
Con người của Gia Cát Kiếm Nam chợt co rúm lại, ông ta hít thở sâu một cái và lắc đầu nói rằng: "Tôi không biết nữa, bây giờ thế trận của nước Việt Nam này đã khác hẳn với thời xưa rồi. Bây giờ các nước ngoài năm trong khu vực mấy chục nghìn dặm đều có điều bình sang nước Việt Nam ta rồi, chúng ta thật sự khác biệt với trước đó rồi." Gia Cát Kiểm Nam khựng lại và nhin Đồng Lâm Vũ để hỏi: "Vậy ông Vũ à, bây giờ ông lựa chọn xuất thể