‘Đêm càng lúc càng khuya, thời gian trôi qua từng giây từng phút. Trong lòng Tiêu Hạo Thiên nóng như lửa đốt, con gái ruột
chưa từng gặp mặt kia sợ hãi thế nào mới khóc thành như thể
Một tiếng trôi qua rất nhanh, đã mười một giờ khuya. Ở ngoại ô thành phổ Huế, trong sân biệt thự rộng lớn, mấy tên du
côn lưu manh đang cầm gậy đánh một người phụ nữ đang nằm
rap trên mặt đất, Người phụ nữ bị đánh đến máu me khắp người, liên tục kêu lên thám thiết. Mà ở phía xa có một cô bé cao chưa đến một mét đang quỳ trên mặt đất, đau khố cầu xin
người áo đen ở cạnh mình.
“Chú ơi, cầu xin chú, cầu xin chú đừng đánh chị Hồng nữa Không phải chị ấy đưa di đông cho con, là con trộm, là con trộm, van xin chú đừng đánh nữa, đừng..° Cô bé quý trên mặt đất khổ sở cầu xin người đứng đầu đám người kia, khóc đến đôi mắt đỏ bừng, nửa bên mặt sưng to, quần áo trên người bị giặt tới bạc màu, rách tươm, dính đây bùn đất, sắc mặt vô cùng
nhợt nhạt.
“Ö, dám mang di động vào, đánh chết cũng không vừa,
không biết quy tắc sao? Hửm?” Người áo đen bên cạnh cô bé
không hề bị lay động, vốn cũng không có ý để cho đàn em
dừng tay.
Sau đó, người áo đen nhìn cô gái tên Phương Hồng bị đánh mà nói: “Mày có lòng tốt đúng không? Mày đừng quên thóa thuận giữa chúng ta! Tao đã cho mày học phí học đại học, nhưng con mẹ nó mày lại không biết sống chết lại đưa điện
thoại di động cho con nhóc chết tiệt kia! Nếu mày muốn chết
thì tao sẽ cho mày đạt được mục đích!
Cô gái tên Phương Hồng kia mới hai mươi tuổi, là sinh viên đại học, được những người này tìm đến để trông coi cô bé. Nhưng qua mấy ngày, cô ấy nhìn thấy đám người cặn bã này lại để cô bé ở trong chưỡng heo, ăn uống từ thức ăn thừa, cô ấy cảm thấy không đành lòng. Cô ấy biết mẹ của cô bé này làm mích lòng một số người, những người kia vì muốn ép mẹ cô bé
tuân theo sự điều khiển mới bắt cô bé tới
Qua mấy ngày tiếp xúc, Phương Hồng cũng biết cuộc sống. của cô bé này rất bỉ thảm, dù không bị bắt tới đây, thì cuộc sống của cô bé cũng trôi qua giống như kẻ ăn mày. Mẹ của cô bé làm nhân viên phục vụ ở quán cơm, kiếm không được bao. nhiêu tiền cả. Mỗi tháng trừ tiền thuê nhà và tiền ăn của hai mẹ. con ra thì không thừa bao nhiêu cả, cho nên quần áo cô bé này
mặc đều là nhặt được.
Cô bé nói với Phương Hồng rằng mình lên là Cao Thúy
Hồng, mẹ của cô bé là người mẹ tốt nhất thế giới. Thúy Hồng
nói với cô rằng cô bé rất nghe lời, rất ngoan, thường xuyên giúp mẹ tửa chén bát, nhặt chai lọ bán lấy tiền. Có lúc mẹ của cô bé sẽ mua thịt cho cô bé ăn, mặc dù vô cùng lâu mới mua một lần,
nhưng cô bé thật sự rất vui vẻ.
Buổi tối, khi cô bé cùng đàn heo ngủ trong chuồng heo, cô bé cũng sẽ ngửa đầu lên nhìn vì sao trên trời. Lúc đó, Phương
Hồng cảm thấy tò mò nên hỏi cô bé: Em đang nhìn gì thế? Cô bé sẽ cười nói: “Em đang nhìn xem ba đang ở đâu?”
Phương Hồng nghỉ ngờ hỏi: ‘Ba của em? Ừm, đúng, ba của
em đâu rồi? Sao ba em lại không ở cùng với em?”
Cô bé cười nói: “Mẹ nói ba đị đến một nơi rất xa để kiếm tiền, mẹ nói ba rất vất vả, cũng rất mệt mỏi. Chờ đến khi ba. kiếm được tiền sẽ trở về tìm Thúy Hồng. Đêm hôm đó lúc ở trong chưồng heo, khi cô bé nói những câu này còn mỉm cười
với Phương Hồng…
Lúc ấy, nước mắt của Phương Hồng chảy xuống, nói một
câu theo bản năng: “Có thể ba của em… Đã chết rồi.
Lúc đó cô bé cuống lên, vội vàng nói: “Không thể nào! Mẹ nói ba là anh hùng, một ngày nào đó ba sẽ giảm lên những đám mây đầy màu sắc để tìm Thủy Hồng! Chắc chắn ba em sẽ trở
lại, Thúy Hồng ngoan như thế, chắc chắn ba sẽ thích Thúy Hồng.
Phương Hồng nhìn đôi mắt tràn đầy mong đợi của có bé, đôi mắt sáng tỏ như vì sao trên bầu trời đêm, cô ấy cũng không nén được nỗi xót thương trong lòng. Cổ ấy mạo hiểm, mặc kệ nguy hiếm qua mặt những tên du côn, lén lấy mấy cái bánh bao.
cho cô bé để cho bé ăn, còn dư thì vội vàng giấu kỹ.
Cứ như thế cô ấy ở trong chuồng heo trò chuyện với Thúy Hồng mấy ngày. Đột nhiên buối tối hôm nay, cô bé lại yên lãng, cô bé nhìn bầu trời đêm tối thui rồi nói: “Chị, chị thấy ngôi sao. nào không…” Cô bé nói xong rồi chảy nước mắt, im lãng một hồi lại nói: “Chị, không có ngôi sao nào cả, vậy có phải ba em không
trở về được nữa không,
Phương Hồng nghe được câu này thì rong lòng rung động mãnh liệt, thì ra cô bé này biết tất cả mọi chuyện, chuyện gì
cũng hiểu.
Im lãng một hồi lâu, Phương Hồng vội vàng lau nước mắt, cố nặn ra nụ cười tươi nói với cô bé: “Thúy Hồng, đừng đoán mò nữa, chắc chẩn ba của em sẽ trở lại, chắc chân như thế,
chắc chắn như thế.
Cô bé cười bưồn ôm đầu gối nhỏ dính đầy nước bùn khô, läc đầu nói: “Chị đừng gạt Thúy Hồng, thật ra em đã biết từ lâu, Thúy Hồng đã biết mẹ gạt em. Bây giờ người xấu bắt nạt Thúy
Hồng, cũng bắt mẹ đi rồi, sao ba còn chưa trở về?” Cô bé vừa
nói vừa rơi nước mắt.
Phương Hồng ngửa đầu nhìn trời, nhìn xem bầu trời vô cùng tối tăm, đây là thời đại mới sao? Cô ấy hít một hơi thật sâu, đè nén đau khổ trong lòng, cười nói với cô bé: “Thúy Hồng, chị không hề lừa em, em nghĩ đi, ba của em là anh hùng, chắc. chắn ba em sẽ trở về tìm em, Em hiểu chuyện như thế, chắc chân ba sẽ thích em lắm. À đúng rồi, em có số của ba không?
Em gọi cho ba đi…”
Phương Hồng vốn chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng không nghĩ đến đột nhiên cô bé lại ngấng đầu lên, cố găng suy nghĩ một hồi rồi khẽ gật đầu: “Ừmn, em vẫn còn nhớ, mẹ đã từng nói với nói với Thúy Hồng, điện thoại của mẹ cũng là ba mua cho. Nhưng mà mẹ vẫn luôn nói ba rất mệt mỏi rất vất vả, chúng ta
không thể gọi cho ba được. Nhưng bây giờ mẹ bị người xấu bảt
nạt, chị Phương Hồng ơi, chị giúp em gọi cho ba em đi…” Cô gái
nói rất lâu với Phương Hồng, mới nói ra một số điện thoại
Vì thế một tiếng trước khi màn kia xảy ra, rốt cuộc cô bé
cũng gọi được cho Tiêu Hạo Thiên đang ở xa. Cô bé rất vui vẻ, nhưng chưa nói được mấy câu đã bị lưu manh trong sân phát hiện, ném bể điện thoại, đồng thời đè Phương Hồng ra trên đất
mà đánh…
Trong sân, Phương Hồng bị đánh đến vô cùng thê thảm, đã
sắp hôn mê tới nơi. Cô bé tiếp tục quỳ xuống cầu xin: “Chú ơi,
đừng đánh nữa đừng đánh nữa, đều là Thúy Hồng sai, Thúy
Hồng không dám nữa, không dám nữa
Vốn dĩ tên thủ lĩnh áo đen kia đã đi đến trước mặt của
Phương Hồng, nhưng sau khi nghe cô bé nói chuyện thì đôi
mắt nhìn qua đồ ăn tanh hôi mà heo ẩn không hết, nói: ‘Không đánh cô ta cũng được, vậy mày ăn hết cám heo kia được. không? Mày ăn không? Đừng tưởng tao không biết đồ đê tiện
này lén đem đồ ăn cho mày!”
Sắc mặt cô bé trắng bệch nhìn đồ trong máng heo, thân thể lui về sau một bước theo bản năng. Nhưng sau đó cô bé vẫn
căn răng đi vào trong đó, ăn những thứ hôi tanh kia.
Phương Hồng bị đánh, cô không đành lòng nhắm mắt lại,
đây là địa ngục nhân gian!
Cô bé vừa ăn vừa lẩm bẩm: “Ba là anh hùng, ba sẽ đến bảo.
vệ Thúy Hồng. Ba là anh hùng, ba sẽ đến cứu Thúy Hồng,
Thủ lĩnh áo đen đi đến cạnh chuồng heo, ngồi xốm xuống
ba của nhìn cô bề trong đó, nghe cô bé lẩm bẩm mà nói: mày chết sớm sẽ không tới cứu mày. Nếu mẹ của mày không đi theo cậu Chu thì mày cũng chết chắc rồi. Thật ra mày chết
cũng rất tốt, như thế cũng không cần chịu tội, không phải sao?
Hơn nữa mày cũng có thế xuống dưới tìm ba mày..”
Cô bé lắc đầu vừa khóc vừa nói: ‘Không không không, ba
đừng đánh nữa đừng đánh nữa, đều là Thúy Hồng sai, Thúy
Hồng không dám nữa, không dám nữa
Vốn dĩ tên thủ lĩnh áo đen kia đã đi đến trước mặt của
Phương Hồng, nhưng sau khi nghe cô bé nói chuyện thì đôi
mắt nhìn qua đồ ăn tanh hôi mà heo ẩn không hết, nói: ‘Không đánh cô ta cũng được, vậy mày ăn hết cám heo kia được. không? Mày ăn không? Đừng tưởng tao không biết đồ đê tiện
này lén đem đồ ăn cho mày!”
Sắc mặt cô bé trắng bệch nhìn đồ trong máng heo, thân thể lui về sau một bước theo bản năng. Nhưng sau đó cô bé vẫn
cần răng đi vào trong đó, ăn những thứ hôi tanh ki…
Phương Hồng bị đánh, cô không đành