Nửa tiếng sau, trên hai ngọn núi thấp hơn một chút bên cạnh ngọn núi chính của thư viện Linh Động. Trên đỉnh núi ở phía đông nơi đại trưởng lão Việt Nam đang giao đấu với viện trưởng thư viện Linh Động, sắc mặt đại trưởng lão vô cùng tái nhợt, khóe miệng có vết máu trào ra, áo chòng đen bị rách trên người tung bay trong gió, thanh kiếm dài màu đen trên tay, lúc này cũng đang nhỏ máu tươi.
"Tí tách... tí tách... tí tách... Từng giọt máu đỏ tươi từ từ nhỏ xuống lưỡi kiếm, trưởng lão bị thương không nhẹ, nhưng sắc mặt ông vẫn không hề thay đổi, vẫn lạnh lùng nhìn viện trưởng thư viện Linh Động phía trước.
Mà lúc này sắc mặt của viện trưởng thư viện Linh
Động cũng vô cùng kinh ngạc, ánh mắt tràn đầy vẻ không tin nhìn xuống bụng mình, ở đó có một miệng vết thương tầm ba cm, hơn nữa còn là vết thương xuyên thấu, lúc này y phục màu trắng của ông ta đã nhuốm màu đỏ tươi của máu.
Đúng vậy, vừa rồi đại trưởng lão kiên cường chống lại toàn lực đánh ông ta một chưởng, sau đó cuối cùng cũng làm ông ta thương nặng. Viện trưởng học viên Linh Động không thể tin nhìn Tần Võ: "Không thể nào, rõ ràng ông mới chỉ đến để cấp bậc ba. Cho dù ông có được sự hỗ trợ của phúc khí Việt Nam. Ông cũng không thể có trình độ bằng tôi, thậm chí còn hơn một bậc.
Điều này không thể nào.”
Đúng vậy, viện trưởng thư viện Linh Động có cảnh giới cao hơn đại trưởng lão, ông ta là để cấp bậc năm, còn lớn hơn đại trưởng lão hai cấp. Hơn nữa ông ta là cường giả đế cấp bậc trung cấp, đại trưởng lão cũng chỉ là đỉnh phong của để cấp bậc thấp. Chỉ là đại trưởng lão có được sự hỗ trợ của phúc khí Việt Nam, còn ông ta thì không có.
Đại trưởng lão cười chế nhạo một tiếng, vừa rồi ông mới toàn lực đánh một chưởng chống lại cấp năm của thư viện Linh Động, lúc này ông cũng bị trọng thương nghiêm trọng. Bây giờ ông cũng hiểu, hôm nay muốn giết chết ông già kia là hoàn toàn không làm được, dù sao lúc này đại trưởng lão cũng bị trọng thương nặng. Không phải tràn đầy năng lượng. Hơn nữa một người đế cấp bậc trung muốn liều mạng, trước khi chết cũng có thể phải mang ông đi cùng.
Đại trưởng lão ngược lại không sợ hãi, nhưng bây giờ ông không được chết, cửa ải khó khăn ở chiến trường bên ngoài còn chưa giải quyết. Nếu như ông chết sẽ tạo thành một ảnh hưởng vô cùng tồi tệ.
“Ai...” Đại trưởng lão nặng nề thở dài, cảm nhận được chút vô lực, vẫn không thể giết chết được thứ sâu mọt lớn nhất của Việt Nam trước mắt này.
Sắc mặt viện trưởng thư viện Linh Động tái nhợt, sau khi im lặng một lúc, nhìn chằm chằm đại trưởng lão, trầm giọng nói: "Tần Võ. Chắc vừa rồi ông đã đến cực hạn rồi đúng không? Ông muốn giết tôi? Hay là hôm nay ông muốn đồng quy vu tận? Nếu như ông cảm thấy có thể, vậy hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau chết, Việt Nam sẽ hoàn toàn lâm vào nội chiến.”
Đại trưởng lão im lặng, không nói gì, mà liếc nhìn chiến trường của nhị trưởng lão. Ánh mắt càng thêm phức tạp, trong lòng càng thêm bất lực.
Lúc này nhị trưởng lão Lưu Triệt ở trên một đỉnh núi khác nhìn thấy đại trưởng lão nhìn về phía mình. Ông ấy cũng nặng nề thở dài. Một cảm giác bất lực mạnh mẽ dâng trào lên trong lòng, đúng vậy, chính là cảm giác bất lực. Dù sao những môn phái ẩn mình này đã được truyền thừa quá lâu rồi, lại lịch cũng quá nhiều.
Lúc này ông ấy một mình chống lại sáu đối thủ, một người là chuẩn để cấp, năm người mạnh đỉnh cấp đế сар.
Mặc dù ông ấy dốc toàn lực chiến đấu, cũng làm trọng thương phó viện trưởng thư viện Linh Động và ba người đỉnh cấp đế cấp, nhưng vẫn chưa đủ. Lúc này ông ấy cũng bị trọng thương, ông ấy còn thảm hơn đại trưởng lão nhiều, lúc này trên người đã có bảy tám vết thương, mỗi một vết thương đều đang chảy máu.
"Vù vù vù.” Mà ngay sau đó, bên phía thư viện Linh Động, lại đến bốn huấn luyện viên, và một người thanh niên mặc đồ trắng, trên tay cầm thanh kiếm dài, lại là bốn người đỉnh cấp đế cấp, và người thanh niên là hoàng cấp bậc cuối. Sau khi bốn người xuất hiện, lại lần nữa bao vây nhị trưởng lão.
Có thể thấy thư viện Linh Động ẩn giấu rất sâu, nội tình cũng rất sâu. Nhị trưởng lão toàn thân đầy máu im lặng, cho dù ông ấy có liều mạng cũng không thể giết hết mười một người này, nhiều nhất cũng chỉ liều chết được năm sáu người, sau đó ông ấy sẽ ngã xuống tại chỗ.
"Ông là nhị trưởng lão Lưu Triệt của Việt Nam? Ông rất mạnh, đại trưởng lão Tần Võ kia cũng rất mạnh, đều có thể làm trọng thương viện trưởng của chúng tôi. Nhưng các ông không xong rồi, nếu như các ông muốn khai chiến, các ông nhất định sẽ thua.” Lúc này người thanh niên ánh mắt của người thanh niên vừa đến vô cùng kiêu ngạo, tràn đầy tự tin nói với nhị trưởng lão.
Nhị trưởng lão nhíu mày, thâm thúy nhìn người thanh niên kia hỏi: “Nghe nói trong thế hệ này của thư viện Linh Động có xuất hiện một thiên tài, không đến hai mươi tuổi, đã đạt tới đỉnh cấp cuối cùng của hoàng cấp, thậm chí chiến lực có thể so với đỉnh cấp hoàng cấp bình thường. Tôi nghĩ chắc đây là cậu đúng không?"
Thanh niên mạnh mẽ của thư viện Linh Động cười nhạt một tiếng nói: “Đúng vậy, nếu như thư viện Linh Động không có người thứ hai đạt đến đỉnh cấp hoàng cấp thì đó chính là tôi. Tôi tự giới thiệu một chút, nhị trưởng lão. Tôi là đại sư huynh đương thời của thư viện Linh Động, Mạnh Đức Hạo. Nhị trưởng lão rút lui đi, các người quả ít người rồi, không thắng được đầu, thật sự muốn toàn lực khai chiến, người phải chịu khổ cũng chỉ có người dân mà thôi.”
Người thanh niên Mạnh Đức Hạo thoải mái nói, không hề đặt vị nhị trưởng lão đạt để cấp bậc nhất vào trong mắt.
Bởi vì anh ta là thế hệ hiện tại của thư viện Linh Động, thật sự là người tồn tại mạnh nhất trong thế hệ trẻ của các môn phái ẩn giấu. Từ lâu anh ta đã được mọi người ca ngợi là chủ của các môn phái ẩn, hơn nữa bản thân anh ta cũng tuyệt đối chắc chắn mình sẽ đột phá đến để cấp trong vòng hai đến ba năm nữa, anh ta còn khao khát một sự tồn tại cao cấp hơn trong tương lai.
"Ha ha ha."
Nhị trưởng lão nghe vậy thì khinh thường cười điên cuồng, sau đó dùng kiếm chỉ vào Mạnh Đức Hạo nói: "Dựa vào cậu sao? Cậu là cái thứ gì chứ? Một thăng nhóc đến để cấp còn chưa đột phá, cũng xứng nói chuyện với tôi sao? Hửm? Còn thật sự cảm thấy, có những đống rác kia ở bên cạnh cậu mà tôi không giết được cậu sao?"
Nhị trưởng lão nói xong, phó viện trưởng của thư viện Linh Động và ba người huấn luyện viên nhanh chóng kéo Mạnh Đức Hạo về phía sau bảo vệ anh ta. Dù sao có nói thế nào thì nhị trưởng lão Lưu Triệt của Việt Nam cũng chân chính là để cấp. Nếu như điên cuồng muốn giết Mạnh Đức Hạo, Mạnh Đức Hạo cũng không thể sống nổi.
Lúc này phó viện trưởng của thư viện Linh Động nhìn chằm chằm nhị trưởng lão nói: “Lưu Triệt. Ông phải nghĩ cho kỹ, nếu như ông dám giết Mạnh Đức Hạo, chúng tôi sẽ giao chiến đến chết với các người. Bây giờ mọi người vẫn còn đường quay đầu đấy.”
"Ha ha ha."
Nhị trưởng lão lại cười rộ lên, khinh thường nói: “Tôi còn đường để quay đầu sao? Ông có tin lời này không? Quốc vận của Việt Nam ngày càng thịnh vượng, giữa chúng đã sớm không còn đường quay đầu rồi. Hoặc là các người hoàn toàn chết hết. Hoặc là gia nhập vào Việt Nam. Đương nhiên chúng tôi cũng sẽ để ý đến thân phận của các người, giao cho các người một quyền uy siêu cấp, thậm chí cho cái người vài chức vị trưởng lão, cũng không phải không được. Nhưng các người sẽ không chọn như vậy, không phải sao?”
Sắc mặt phó viện trưởng thư viện Linh Động vô cùng âm u, đúng vậy, bọn họ đã sớm quen cao cao tại thượng, coi thế giới như con sâu cái kiến, mà bây giờ lại bảo bọn họ ra ngoài liều mạng vì con sâu cái kiến? Dựa vào cái gì chứ?
Sắc mặt phó viện trưởng thư viện Linh Động vô cùng âm u nhìn nhị trưởng lão nói: “Lưu Triệt ông đừng có mà nói hay như vậy, trên thế giới này có trắng thì cũng có đen. Chúng tôi thừa nhận khi các người khai quốc, người dân Việt Nam vô cùng đoàn kết, nhưng bây giờ thì sao? Một màn bẩn thỉu xấu xa. Những người dung tục các người lại đi tôn thờ một số ngôi sao nam không ra nam, nữ không ra nữ, cũng không đi tôn thời những chiến sĩ chết trên chiến trận của các người, những loại giun dế như vậy mà cũng xứng để chúng tôi bảo vệ sao?”
Phó viện trưởng thư viện Linh Động lại hừ lạnh, nhìn chằm chằm Lưu Văn Triệt nói: "Lưu Triệt, các người đã là đế cấp rồi, sao phải bận tâm chứ? Xứng đáng sao? Hả? Chúng tôi không tranh đấu với thế giới, tại sao các người nhất định phải ép bức người khác như vậy chứ.”
"Cút mẹ đi.”
Nhị trưởng lão đột nhiên tức giận mắng to: "Các người không tranh đấu với thế giới? Mỗi ngày đều trộm nhiều tài nguyên như vậy, ông vẫn không ngại mà nói với tôi rằng không tranh đấu với thế giới sao? Vậy được thôi, các người hoàn toàn đóng cửa núi lại, không được độngvào một chút nào của Việt Nam, các người có làm được không?"
“Ông... Hừ, không cùng đường không thể nói chuyện được.” Phó viện trưởng thư viện Linh Động hừ lạnh một tiếng, không muốn nói gì nữa.
Mà lúc này cái người đại sư huynh hiện tại của thư viện Linh Động đang đứng sau lưng ông ta, Mạnh Đức Hạo, nhìn nhị trưởng lão một cái nói: “Nhị trưởng lão, ông... vừa nãy nói tôi không có tức cách? Thử hỏi, tại sao tôi lại không có tư cách? Lẽ nào trên thế giới này, ở Việt Nam này, trong thế hệ trẻ này, còn tồn tại người mạnh hơn tôi sao?"
"Ha... Mạnh hơn cậu? Không, ở trước mặt con trời tuyệt thế, cậu đến cả tư cách so với người ta cũng không có. Hừ, ếch ngồi đáy giếng, hiểu biết nông cạn. Não tàn.” Nhị trưởng lão rất khinh thường mắng.
Đúng vậy, trước mặt điện chủ Thiên Thần, trước mặt Tiêu Hạo Thiên, tên Mạnh Đức Hạo này là cái gì cơ chứ?
“Ông.” Mạnh Đức Hạo lập tức tức giận, khi còn muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị phó viện trưởng thư viện Linh Động ngăn lại. Hơn nữa còn ép anh ta rút lui, còn cử hai huấn luyện viên đỉnh cấp hoàng cấp đưa anh ta về.
Nhìn thấy cảnh này, tia mỉa mai trong mắt nhị trưởng lão càng đậm hơn. Một thiên tài được nuôi dưỡng trong nhà kính có thể gọi là thiên tài sao? So với thằng bé đó, hoàn toàn là trên trời dưới đất.
Lúc này, nhị trưởng lão cũng nhìn về hướng đại trưởng lão, hôm nay có muốn đánh nữa không thì vẫn phải xem ý của đại trưởng lão. Hôm nay bọn họ liều mạng chết ở đây, sau đó dùng nhiệt võ san bằng thư viện Linh Động này, hay là rời đi. Đúng vậy, Việt Nam có năng lực, khiến thư viện Linh Động bị phá hủy hoàn toàn vào hôm nay. Nhưng cái giá phải trả cũng rất nặng, bọn họ là hai trưởng lão của Việt Nam, cũng sẽ một đi không trở lại.
Đây cũng là điểm mà đám người thư viện Linh Động kiêng kỵ bọn họ. Mà bọn họ cũng thế, nhóm người đại trưởng lão cũng kiêng kỵ nhưng môn phái thế này. Bởi vì một khi không hoàn toàn nằm được, một lần có thể khiến bọn họ bị hủy diệt hoàn toàn, vậy thì Việt Nam nhất định sẽ lâm vào hỗn loạn. Đến lúc đó, đối bên trong và bên ngoài đều rối ren, Việt Nam