“Trời phù hộ cho Việt Nam chúng ta. Một tài năng kiêu ngạo hùng vĩ và uy nghiêm như vậy lại xuất hiện ở Việt Nam chúng ta. Thế hệ sau của chúng ta có người kế vị rồi, có người rồi. Tốt. Ha ha ha, tốt. Tốt. Tốt lắm.” Lúc này Yến Phương Bắc ngồi trên chiến trường bao nhiêu năm, đột nhiên ngẩng đầu lên cười to, ông ta thật sự rất vui, thật sự rất kích động.
So với các nước khác ngoài biên giới, thời gian thành lập của Việt Nam ngăn hơn nhiều. Lai lịch không đủ, đỉnh cấp vương giả không đủ, thế hệ sau không đủ. Trước đây trong nước mỗi khí có người đột phá đến cấp chiến thần, bọn họ sẽ lập tức ra chiến trường ngoài biên giới để bảo vệ cho biên giới Việt Nam. Nhưng không có ai biết được rằng, mười mấy năm nay, có bao nhiêu người mãi mãi chôn thân ở nơi này rồi.
Thử nghĩ một chút, những cường giả có thể đột phá đến cấp chiến thần trong nước, ai không phải là người tài giỏi chứ? Nhưng lúc đó đất nước đang gặp nạn, bọn họ từ bỏ quyền lực trong nước, từ bỏ hết tất cả, trực tiếp lao ra chiến trường ngoài biên giới, giao chiến với vô số các cường giả nước khác, mà kết quả lại vô cùng thê thảm. Mười người chỉ giữ lại được một.
Nhưng những chiến sĩ đó vẫn không oán không hận. Thậm chí tên của bọn họ, còn không được nhiều người ghi nhớ. Có lẽ thi thể của bọn họ được chôn trong khu mộ liệt sĩ ở Hà Nội của Việt Nam cũng không được hoàn chỉnh, có nhiều người chỉ có một chiến bào đẫm máu.
Nhưng bây giờ, đám bốn ông cụ Yến Phương Bắc này đều đã nhìn thấy được hy vọng rồi, nhìn thấy hy vọng vào tương lai của Việt Nam. Trên vùng đất cường giả của chiến trường ngoài biên giới này, chủ điện Thiên Thần có thể trấn áp một thế, lại chính là tổng chỉ huy sau này của Bộ quốc phòng bọn họ.
Lúc này viền mắt Yến Phương Bắc không khỏi đỏ lên, trong lòng vô cùng cảm động.
Lục Bảo Đại trầm giọng nói với Yến Phương Bắc: "Ông Bắc. Đứa trẻ đó rất tốt, so với những gì ông tượng tưởng còn tốt hơn, bây giờ chúng ta sắp phải xuất trận rồi, hay là uống xong rồi giết? Cũng không vội một chút này.”
Yến Phương Bắc phất tay, trên thân dày đặc khí tức thiết huyết, trầm giọng nói: “Không vội. Giết xong rồi uống. Việt Nam chúng ta có một thế hệ sau ưu tú như vậy, cho dù bây giờ đang ở xa nghìn dặm, nhưng vẫn lo lắng về chúng ta. Vậy thì mấy ông già chúng ta cũng không thể để thế hệ sau coi thường được. Chúng ta phải bảo vệ bọn họ, mà không phải để bọn họ đến bảo vệ những ông già như chúng ta. Cho dù mấy ông già như chúng ta đều chết hết ở đây, thì có vấn đề gì chứ.”
Sau khi Yến Phương Bắc dừng một chút, lại tiếp tục hào khí ngất trời nói: “Đứa trẻ đó là tổng chỉ huy Bộ quốc phòng sau này của Việt Nam chúng ta. Cái ông già Long Chiến Thiên kia nghĩ kiểu gì vậy? Để Thiên Thanh tiếp quản Bộ quốc phòng mà không để cho đứa bé đó tiếp quản? Không phải tôi nói Thiên Thanh không đủ ưu tú, nhưng so với đứa trẻ đó thì vẫn còn kém xa” Yến Phương Bắc cau mày nói.
Lúc này Trần Công Thắng cũng trầm giọng nói: "Chuyện này không thể trách Chiến Thiên. Tôi nghe Chiến Thiên nói, ông ấy đã mời Hạo Thiên đến Bộ quốc phòng mấy lần rồi, nhưng Hạo Thiên đều từ chối. Cậu ấy nói với Chiến Thiên là cậu ấy ẩn trong bóng tối chỉ huy sẽ có tác dụng lớn hơn, hơn nữa cậu ấy cũng không quan tâm đến nhưng danh hão đó."
Yến Phương Bắc nghe vậy thì thân thể run lên dữ dội, một lúc sau ông mới hít một hơi thật sau, chấn động mở miệng, nói: “Đứa trẻ này. Tôi sẽ bảo vệ nó. Bắt đầu từ hôm nay ở trong ngoài Việt Nam ai dám động vào cậu ấy, và cả bạn bè người thân của cậu ấy, thì sẽ là kẻ thù truyền kiếp của Yến Phương Bắc tôi. Ý của các ông thế nào?”
Tôn Thiên Hữu, Trần Công Thắng và Lục Bảo Đại, lúc này cũng vô cùng đồng ý gật đầu.
Đúng vậy, mặc dù sức chiến đấu của Tiêu Hạo Thiên là không ai sánh bằng, nhưng vẫn không có bất kỳ chức vụ nào trong Việt Nam, ở một khía cạnh nào đó, thế giới này cũng là nhân tình thế sự. Không thể trách được những chuyện rắc rối.
Bây giờ Tiêu Hạo Thiên đang ở cách xa đây mấy chục nghìn dặm không hề biết anh đã chinh phục được trái tim của bốn ông cụ này rồi. Trái tim của những người có quyền lực và địa vị mạnh nhất Việt Nam chỉ đừng sau bốn vị trưởng lão.
Vào lúc này, hàng trăm xe tăng của Bộ quốc phòng Việt Nam đang ầm ầm lao tới chiến trường ngoài biên giới, hàng nghìn trực thăng vũ trang bay lượn trên không trung để hộ tống.
Trên mảnh đất chiến tranh này có một quy định, không thể sử dụng trực thăng chiến đấu độ cao, các vũ khí nhiệt độ cực cao cũng không được phép sử dụng, đây là quy tắc của chiến trường. Bởi vì các vũ khí nhiệt độ cực cao quá kinh khủng rồi, một chiến tranh vũ khí nhiệt độ cực cao nổ ra, cả thế giới có thể bị hủy diệt. Hơn nữa độ cao của chiến trường này còn có nhiều điện từ rất mạnh, cũng không biết là lo phát ra từ đâu, dường như đã tồn tại từ rất sớm rồi, cho nên các trực thăng chiến đấu không thể bay qua được.
Rất nhanh, hai tiếng sau, bốn đỉnh cấp hoàng cấp Yến Phương Bắc, Tôn Thiên Hữu, Trần Công Thẳng, Lục Bảo Đại, dẫn theo hàng nhìn binh sĩ đỉnh cấp đến tiền tuyến.
Bọn họ vừa đến nơi này, quả nhiên nhìn thấy ở phía trước, người của điện Thiên Thần đang dẫn đầu một đội tuần tra bên cạnh Bộ quốc phòng Việt Nam.
Yến Phương Bắc đã biết thân phận của chủ điện điện Thiên Thần, không hề do dự, trực tiếp đi đến cho những binh sĩ của điện Thiên Thần. Trần Công Thắng, Lục Bảo Đại và Tôn Thiên Hữu cũng đi theo.
Khi Yến Phương Bắc và bốn vị tướng quân xông tới trước mặt mười mấy chiến thần, mười mấy cường giả cấp chiến thàn của điện Thiên Thần cũng phải sửng sốt,
Bọn họ được coi là tầng cao cấp ở điện Thiên Thần, lúc này Thiên Nhất đến Thiên hai mươi đều không ở đây, người có quyền lực cao nhất ở đây là Thiên hai mươi chín. Lúc này Thiên hai mươi chín là một cường giả bậc chiến thần mặt chữ điền, trên người tràn ngập khí tức thiết huyết, cầm đại đao trong tay, nhìn thấy bốn ông cụ đi đến, nhất thời anh ta cũng không biết phải làm thế nào,
“A... Tôi, tôi nên làm sao đây?” Thiên hai mươi chín, người chỉ biết chiến đấu của điện Thiên Thần lúc này hoang mang.
Sau đó sắc mặt Yến Phương Bắc nghiêm trang nhìn anh ta một cái, sau đó Yến Phương Bắc trực tiếp chào Thiên hai mươi chín theo kiểu quân đội, trầm giọng nói: "Tổng chỉ huy Yến Phương Bắc của chiến trường ngoài biên giới của Bộ quốc phòng Việt Nam, đại biểu cho Bộ quốc phòng Việt Nam, đại biểu cho mười mấy nghìn chiến sĩ của chiến trường ngoài biên giới cảm ơn các người. Cảm ơn, cảm ơn vì sự hỗ trợ, vì tất cả những gì mà các người đã làm cho Việt Nam. Mặc dù các người