Nhưng ông Hình không nói, giả ngu trước mặt Tiêu Hạo Thiên, Tiêu Hạo Thiên cũng không thèm vạch trần ông ta.
Tông Phá Thiên được lưu truyền bao lâu rồi? Chỉ còn lại một mình ông Hình của Tông Phá Thiên thôi sao? Xem ra dường như không phải là một lực lượng đơn giản rồi.
Trong lòng Tiêu Hạo Thiên nghĩ, thật ra đối với vấn đề của ông Hình, hay là nhân lúc viện trưởng thư viện Linh Động bị thương, đánh giết, diệt trừ thư viện Linh Động, cách nghĩ này, đêm qua Tiêu Hạo Thiên thật sự đã có chút động lòng.
Nhưng sau khi anh tính toán xong, cảm thấy vẫn còn chưa đủ.
Viện trưởng học viện Linh Động dù sao cũng là một cường giả bậc năm đế cấp, cấp giữa đế cấp. Mặc dù bị thương nặng, nhưng sau một đêm chữa trị cũng có thể hồi phục lại lực chiến đến bậc bốn để cấp, trước mặt... vẫn không thể giết nổi ông ta.
Hơn nữa bên trong thư viện Linh Động, có rất nhiều cường giả một nửa để cấp và đỉnh phong cấp hoàng Điều quan trọng nhất là Tiêu Hạo Thiên cũng không dám chắc chắn, các môn phái ẩn trong nước Việt Nam chỉ còn lại thư viện Linh Động và Kình Thiên Tông thôi sao?
Lẽ nào thật sự không có thể lực khác nữa sao? Điểm này khiến Tiêu Hạo Thiên không tin.
Không thấy ông Hình mặc áo choàng đen đứng bên cạnh mình đây không phải là Tông Phá Thiên sao? Một cường giả bậc một đế cấp sống sờ sờ ra đây. Nếu như bây giờ không thể diệt được thư viện Linh Động, vậy thì cứ tiếp tục để ẩn đấy vậy.
Ngoài ra lúc trước trong lòng Tiêu Hạo Thiên vẫn luôn có một nỗi lo. Đó chính là thế lực điện Thiên Thần của anh vẫn còn quá yếu. Mặc dù có thể tung hoành ngang dọc ở bên chiến trường ngoài biên giới, nhưng còn lâu mới xưng bá được.
Ví dụ như một nhóm vô cùng bí ẩn trên chiến trường ngoài biên giới vậy. Cái người trong nhóm đó luôn muốn kéo anh gia nhập vào, làm đồng đội của người tự xưng là Không, thực lực của anh ta không hề yếu hơn ông Hình.
Cho nên nước quá sâu, không phải chỉ ở bên trong Việt Nam, mà còn ở bên chiến trường ngoài biên giới nữa. Thậm chí còn có bên trong hàng chục các quốc gia hùng mạnh khác bên ngoài nữa.
Trong suy đoán của Tiêu Hạo Thiên, tuyệt đối sẽ tồn tại những cường giả vô cùng mạnh đang ẩn giấu. Không hề lộ diện trước mặt người đời, cho nên trong nửa năm trước, sau khi Tiêu Hạo Thiên diệt xong tổ chức Báo Đen, liền lựa chọn ẩn mình. Hoàn toàn không dễ dàng ra tay nữa. Mà chỉ âm thầm tích góp, cũng đang chờ đợi, đợi điện Thiên Thần trở lại mạnh mẽ hơn.
Mà phía bên thư viện Linh Động và Kình Thiên Tông, hôm qua sau khi bị mấy vị trưởng lão của Việt Nam uy hiếp một trận, chắc trong thời gian ngắn này cũng không dám làm gì nữa đâu.
Dù sao mấy vị trưởng lão của Việt Nam cũng không hề dễ động vào, nếu bọn họ còn dám tự tiện xuống núi, đích thân làm rối loạn tình hình thì sẽ lập tức diệt trừ bọn họ. Hiện tại tình hình cũng không quá rõ ràng, vậy trước mắt hai tông môn ẩn lớn nhất kia chắc cũng tiếp tục nhịn xuống thôi.
Hơn nữa còn có điểm quan trọng nhất chính là, lần này anh lên phía Bắc để tìm đền thờ Thánh mẫu mà mẹ anh đã đến năm năm trước. Trong tiềm thức của Tiêu Hạo Thiên luôn có cảm giác, luôn cảm thấy lần này mình nhất định sẽ tìm thấy một vài thứ gì đó ở bên đó. Mà thật ra với thực lực hiện tại của anh, muốn tiếp tục đột phá đã rất khó rồi, mà căn bản thực lực tu vi trên người Tiêu Hạo Thiên đã đình trệ lại từ tháng trước rồi.
Vậy tại sao cứ phải vào lúc này để anh biết được sự tồn tại của đền thờ Thánh mẫu chứ? Lẽ nào tất cả mọi chuyện này chỉ là trùng hợp thôi sao?
Mấy ngày nay trong đầu Tiêu Hạo Thiên luôn có một giọng nói, bảo anh nhất định phải đến đền thờ Thánh mẫu một chuyến, nhất định phải đến.
"Vậy điện chủ, chúng ta đi đến sân bay sao?" Ông Hình và Tiêu Hạo Thiên cùng lên một con xe chiến, ông ta thấy Tiêu Hạo Thiên vẫn luôn ngẩn ra, vì vậy không khỏi mở miệng hỏi. Tiêu Hạo Thiên lắc đầu nói: “Đầu tiên không đi về phía Bắc, đi tới ba nơi mà Tôn Thiên Hữu, Trần Công Thắng và Lục Bảo Đại trấn áp, đến đẩy một chuyến, bên đó có một vài thế lực đang ẩn giấu. Bây giờ ba ông cụ đã ra chiến trường ngoài biên giới rồi. Bên đó không có ai trông coi, những người kia sẽ ra gây loạn, diệt đi, đỡ phải xảy ra rắc rối.”
Ông Hình nghe vậy thì khóe miệng dưới mặt nạ khẽ giật, đảo trắng mắt nói: "Vậy ba nơi đó cộng vào chắc cũng có đến mấy cường giả cấp hoàng, tôi đoán rằng chắc còn có cả đỉnh phong cấp hoàng nữa, điện chủ mới cấp sau cấp hoàng, có thể đánh được bọn họ không?”
Tiêu Hạo Thiên cười nhìn ông Hình nói: “Nhỡ đâu những tên đó lâu rồi không ra ngoài, đầu óc không được linh hoạt thì sao? Còn có, ở đây không phải còn có ông sao? Thế nào, muốn chia ra hành động, hay là cùng với tôi?”
Ông Hình cười nói: “Ha ha. Tôi chỉ là một cấp hoàng nhỏ nhoi tay chân già nua, đi cùng điện chủ vẫn là tốt nhất, tôi sợ tôi bị người khác giết mất.”
Tiêu Hạo Thiên cạn lời cười, sau đó cũng không quan tâm đến ông Hình nữa. Trong lòng lại thầm mắng, ông Hình nhất định là một con cáo già. Ngày nào cũng ở bên cạnh mình, còn có thể giấu được sâu như vậy. Anh không biết rằng trong lòng ông Hình ngồi ở ghế trước cũng cảm khái nói, thật là một hồ ly, tuổi còn trẻ như vậy mà đã ẩn giấu sâu như vậy rồi.
Tôi mẹ nó đã hồi phục đến thực lực để cấp rồi mà còn không nhìn thấu được anh sao? Trên người anh có cường giả để cấp thì phải có loại dao động độc nhất vô nhị kia, vậy anh chắc không phải là đế cấp rồi.
Lẽ nào điện chủ này của mình thật sự đi theo con đường trong truyền thuyết nói sao?
Dưới lớp mặt nạ, ông Hình cau mày. Phải biết rằng người biết được on đường đó thời cổ đại không nhiều, phía sau điện chủ này của mình cũng không có kế thừa gì cả mà?
Hơn nữa muốn đi theo con đường đó thì phải cần đến rất nhiều thứ. Nếu như không phải là tuyệt thế song kiều có thể thật sự trấn áp được thế giới, thì tuyệt đối không thể đi được. Đừng nói đến đột phá, có thể trước khi kịp đột phá, thì mình đã gục ngã trước rồi.
Trong lòng ông Hình bắt đầu suy nghĩ lung tung, khóe mắt lén lút liếc nhìn Tiêu Hạo Thiên ở phía sau.
Ông ta cảm thấy Tiêu Hạo Thiên rất