“Được rồi, nếu người ta đã chịu thua thì chúng ta cũng nên đi thôi, đi đến khu vực phía Bắc, không thể chậm trễ thêm nữa, thể cục bây giờ thay đổi quá nhanh, có lẽ đại thế sẽ đến sớm thôi. Ông Hình ông hãy tranh thủ khẩn trương khôi phục nhanh nhất có thể. Đặc biệt là Linh Kiếm Tông và Xuyên Vân môn, còn có nơi cất giấu những vật quý trong Thần Phong Tông nếu ông cần gì thì cứ tùy ý sử dụng toàn bộ, tranh thủ trang bị khả năng chiến đấu của bản thân tăng thêm một bậc nữa." Tiêu Hạo Thiên dừng bước lại, đối mặt với ông Hình vừa mỉm cười vừa nói.
Ông Hình cũng cười, gật đầu: “Được thôi, buổi sáng khi tôi tiêu diệt hai tông môn kia có lấy được vài thứ khá hay ho, với cả còn có mấy viên đan dược được đóng kín để bảo tồn trong kho. Tôi rất có niềm tin chúng ta có thể giành lại đỉnh nhanh chóng thôi. Điện chủ, đúng như cậu nói, những đồ vật này nọ rất tốt được cất giấu ở trong tông môn, thật đúng là không ít."
Ông Hình dừng một chút mới mỉm cười nói: “Ví dụ như các loại bảo vật vừa quý vừa hiếm, các bức tranh thư pháp cổ xưa đều là trường kiểm, vàng bạc bình thường cũng là chồng chất như núi, nhiều vô kể." "Điện chủ, cậu nói thử xem nếu như chúng ta thật sự tiêu diệt Kình Thiên Tông này thì có phải chúng ta sẽ phất lên ngay tức thì không? Tôi đặt cược, nếu chúng ta dọn sạch sẽ Kình Thiên Tông thì điện Thiên Thần chắc chắn sẽ có thể có thêm ít nhất là năm sáu cường giả cấp hoàng, một số Chiến thần và một số lớn Thiên vương”
Tiêu Hạo Thiên lắc đầu, mỉm cười: “Nào có đơn giản như vậy, đạo lý này ông cho rằng đại trưởng lão của Việt Nam bọn họ không hiểu sao? Hơn nữa cho dù Kình Thiên Tông có che giấu một cường giả đế cấp, người kia cũng không phải là đối thủ của Đại trưởng lão bọn họ. Nếu đã bị tiêu diệt thì đã biến mất từ lâu rồi, nhưng những tông môn cổ xưa này, có người nào không phải là rắc rối khó gỡ đâu? Có giết các tông môn, cường giải để cấp cũng còn được, nhưng nếu thật sự ra tay với Kình Thiên Tông và thư viện Linh Động này, tôi có cảm giác sẽ xảy ra phiền phức lớn." “Ừ. Hắc hắc, tôi chỉ nói vậy thôi. Tôi hiểu, chính tôi không phải là Phá Thiên Tông. Tôi chỉ đùa một chút thôi." Ông Hình cười nói, gương mặt già nua ẩn dưới lớp mặt nạ cũng có chút xấu hổ.
Khóe miệng Tiêu Hạo Thiên không ngừng giựt giựt, quay đầu liếc nhìn ông Hình với đôi mắt sắc bén. Lão già này hóa ra cũng là tâm tình bất an, luôn thúc giục anh diệt trừ Kình Thiên Tông.
Tiêu Hạo Thiên liếc mắt nhìn Ông Hình: “Ông Hình, Phá Thiên Tông của ông thì sao? Một chút tin tức về tình hình cũng chưa có sao?"
Ông Hình cười nói: “Không có, tôi chỉ là một ông già mắt lão, thật sự không có. Nếu còn thì tôi đây sao lại có thể ở điện Thiên Thần dưỡng thương suốt ba năm được.”
Tiêu Hạo Thiên lập tức gật đầu, sau đó còn rất nghiêm túc nhìn ông Hình nói: "Ông Hình, nếu ông không nói đến chuyện này thì tôi cũng quên mất, ông ở điện Thiên Thần của tôi ba năm, không phải ông nên trả một chút tiền ăn tiền ở sao?"
Ông Hình sững sờ tại chỗ, ngẩn người nhìn Tiêu Hạo Thiên, nhìn mãi một hồi lâu mới nói: “Cái quái gì? Điện chủ, cậu đang nghiêm túc đó hả? Cậu... A... cậu còn muốn tôi trả tiền ăn tiền ở cho cậu sao?”
Tiêu Hạo Thiên gật đầu, còn thật sự nhìn chăm chú ông Hình: “Như thế nào? Không được sao? Đến, trả tiền cho tôi, trả liền và ngay lập tức." "A." Ông Hình choáng váng, bởi vì ông không có tiền, mà loại hơn người như ông ta làm sao lại dùng mấy thứ như tiền này nọ?
Cho nên giờ phút này ông ta cảm thấy cực kỳ mơ hồ, Tiêu Hạo Thiên vậy mà lại đòi tiền ông? "Tôi... tôi không có.." Ông Hình vô cùng xấu hổ nói.
Tiêu Hạo Thiên gật đầu nói: “Được, vậy ông đi tiêu diệt Kình Thiên Tông đi, hay thư viện Linh Động cũng được. Tôi cũng không tin ông thuộc Phá Thiên Tông, ông chỉ là một người, người ta là tông môn có đế cấp tồn tại, người nào nếu không phải là Thiên Vương cấp hoàng thì cũng là Chiến Thần kiêu ngạo. Còn ông thì chỉ làm một kẻ vô lại mắt lão, lừa gạt người khác.”
Tiêu Hạo Thiên nói xong, còn không chờ ông Hình có phản ứng đã quay người bước đi.
Con cáo già này che giấu cũng quá tốt rồi. Hơn nữa chuyện của Phá Thiên Tông, Tiêu Hạo Thiên cũng hỏi qua Long Chiến Thiên nhưng Long Chiến Thiên cũng không biết, hoặc là đám người Long Chiến Thiêm đối với tông môn ẩn dật ở trên đất Việt Nam thật sự có hiểu biết quá ít.
Lúc này đây, sự nghi ngờ trong lòng Tiêu Hạo Thiên càng lớn, gương mặt dưới lớp mặt nạ, mặt nhăn mày nhíu, vô cùng nghiêm trọng. Càng ngày càng có nhiều thế lực ẩn thân xuất hiện.
Đầu tiên là chín đại môn phiệt ở Hà Nội, sau đó là tông môn sống ẩn dật, từng phe phái, từng người một bước ra bên ngoài, hơn nữa sức mạnh cũng càng lúc càng lớn. Mà ở lãnh thổ Việt Nam, trải qua hơn ngàn năm có rất nhiều chuyện đã xảy ra. Thời gian dài như vậy, các triều đại thay đổi đến mười mấy lần và chiến tranh vẫn liên tục diễn ra.
Năm năm trước khi Tiêu Hạo Thiên rời khỏi Việt Nam, còn không có cảm thấy gì nhiều. Nhưng bây giờ, lúc này sau khi anh trở về, anh phát hiện độ sâu nước ở Việt Nam có chút không thể so với độ sâu các nước bên ngoài.
Nước ngoài vẫn một mực dùng trăm phương ngàn kế muốn tiêu diệt thế lực của Việt Nam, chẳng lẽ thật sự chỉ là đơn thuần muốn chia cắt Việt Nam thôi sao?
Trước kia là Tiêu Hạo Thiên nghĩ như vậy, nhưng hiện tại trong lòng anh lại có suy nghĩ khác.
Ví dụ như, liên minh các nước khác, sở dĩ bọn họ nhắm vào Việt Nam là vì họ sẽ không sợ hãi? Các thế lực cấp cao ở ngoài khu vực có phải không sợ Việt Nam hay không?
Còn có mẹ của anh, bà là một người phụ nữ cực kỳ bình thường, là một người không có khả năng chiến đấu nhưng làm thế nào mà bà có thể suy luận và đoán ra được địa chỉ của thánh miếu? Còn mang ra một lệnh bài từ trong thánh miếu? Là lệnh bài trấn áp số mệnh sao?
Tiêu Hạo Thiên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời ở phương xa, không cần biết năm năm trước rốt cuộc mẹ anh làm cái gì, bởi vì nguyên nhân gì. Anh đều có thể truy xét đến cuối cùng.
Một giờ sau, sau khi rời khỏi cổng Kinh Thiên