May mà Tiêu Hạo Thiên đã đạt đến đế cấp hai sao nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng cỗ thi thể đang phát ra uy áp mạnh mẽ. Phải biết đây chỉ là một cỗ thi thể, hơn nữa đã tử vong từ rất lâu rồi.
Mà cỗ thi thể đã chết không biết bao năm kia như cũ lẳng lặng bị bốn sợi xích sắt treo trên không trung. Nó đã phải duy trì tư thế này không biết qua bao lâu. . Truyện Full
Địa cung này quá sâu, nó không chỉ có một tầng, hai tầng mà là tận ba tầng. Ai mà nghĩ đến phía sâu bên trong lòng đất này còn một tầng địa cung nữa? Hơn nữa trong này còn giấu thi thể của một tuyệt thế cường giả?
Tiêu Hạo Thiên trong lòng kinh hoàng, đã chết vô số năm mà trên người vẫn còn tồn tại uy áp như cũ, cỗ thi thể này khi còn sống phải mạnh đến mức nào chứ?
Nhưng tại sao anh ta lại bị bốn cọng xích sắt lớn trói đứng như thế?
Rốt cuộc là ai có thể giết chết một sự tồn tại mạnh mẽ như thế này?
Một lúc sau, Tiêu Hạo Thiên đi bốn phía để xem thử, không kiếm được mà chấn động lần nữa.
Trên mặt đất khắp nơi đều là xương trắng, còn có đủ các loại binh khí. Tiêu Hạo Thiên ngồi xổm xuống cầm một khúc xương trắng lên xem thử. Dựa theo lý thuyết, xương trắng đã lâu như vậy, hẳn là khi anh vừa cầm lên phải vỡ vụ mới đúng, nhưng mà khúc xương này chẳng suy suyển gì. Cho dù Tiêu Hạo Thiên dùng sức bóp cũng không thể bóp nát khúc xương trắng trong tay. "Xương cốt của đỉnh Đế cấp." Tiêu Hạo Thiên trong lòng lẩm bẩm nhận định, đúng vậy, đây chắc chắn là xương của cường giả đỉnh Đế cấp, như vậy mới có thể trải qua hơn trăm ngàn năm mà vẫn hoàn toàn nguyên vẹn.
Sau khi đoán ra được vài phần, trong lòng Tiêu Hạo Thiên càng rung động mãnh liệt hơn. Bởi vì... Bởi vì xương cốt của đỉnh Đế cấp tại nơi này đếm không xuể. Nếu như... Nếu như những người này khi còn sống đều là đỉnh Đế cấp, vậy... phải khủng bố đến cỡ nào? "Người này rốt cuộc... rốt cuộc là ai?" Tiêu Hạo Thiên trong lòng run lên, hoảng hốt không thôi.
Bây giờ có rất ít chuyện có thể khiến anh chấn động, nhưng hôm nay, anh bị khung cảnh trước mặt khiến cho chấn động không nhẹ. Hàng ngàn hàng vạn xương cốt của đỉnh Đế cấp, cùng một thi thể đã chết nhiều năm có thể tỏa ra uy áp khiến cường giả đỉnh Đế cấp run sợ.
Nơi này... Nơi này rốt cuộc là chỗ quái quỷ gì? Là lăng mộ sao? Hay là một chiến trường? Là chiến trường bị chôn vùi?
Tiêu Hạo Thiên dõi mắt nhìn chung quanh, phát hiện địa cung này cũng rất kì dị, vách tường bốn phía đều trông trơn, chăng có gì cả. Nơi này ngoại trừ thi thể của rất nhiều cường giả thì chỉ còn những binh khí trải qua ngàn năm mà không hề tổn hại gì. "Ực..." Tiêu Hạo Thiên thật vất vả nuốt xuống một ngụm nước bọt, cưỡng ép đè lại nỗi sợ hãi không ngừng dâng lên. Hít sâu một cái rồi bước đến chỗ cô thi thể kia. Chẳng qua, ngay lúc anh vừa đứng lên thì đột nhiên dừng lại. Chỉ một lát anh liền nhận ra không gian xung quanh mình đang nhanh chóng biến mất, cảnh tượng trước mắt cũng thay đổi không ngừng. Trước mắt Tiêu
Hạo Thiên bỗng tối sầm, mất đi tri giác.
Thời điểm Tiêu Hạo Thiên té xỉu, anh không hề phát hiện ra là con dấu thanh kiếm bằng đồng trên ngực anh đang phát ra những tia sáng xanh yếu ớt, mà bộ khôi giáp phía xa cũng đang hô ứng đáp lại. Đúng lúc này, khôi giáp phía xa bắt đầu bốc hơi, hóa thành từng luồng khí đen bay vào thân thể Tiêu Hạo Thiên.
Hình như cơ thể Tiêu Hạo Thiên theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, bản thân anh tự hình thành hư ảnh hiện lên sau lưng Tiêu Hạo Thiên, chẳng qua hư ảnh này có chút không chân thật, hơn nữa còn bị lẫn không ít tạp chất, không thuần túy. Sau khi hư ảnh này xuất hiện liền bay đến đánh vào hư ảnh của bộ giáp hóa thành.
Sau đó, hai hư ảnh bắt đầu chiếm đoạt lẫn nhau, nhưng hư ảnh của khôi giáp quá mạnh mẽ, hư ảnh mà bản thân Tiêu Hạo Thiên ngưng tụ ra khó mà chống đỡ được, đã bắt đầu có dấu hiệu tháo chạy.
Nhưng ngay vào lúc hư ảnh của bản thân sắp bị hư ảnh của khôi giáp cắn nuốt, vù vù một tiếng, sau lưng Tiêu Hạo Thiên lại xuất hiện thêm hư ảnh của một người phụ nữ mặc đồ trắng.
Người phụ nữ áo trắng kia xuất hiện, ánh mắt thoáng qua một tia không kiên nhẫn, cô ta đánh một chưởng vào hư ảnh của khôi giáp muốn cắn nuốt hư ảnh của Tiêu Hạo Thiên.
Nhất thời, hư ảnh khôi giáp u ám không ít. Người phụ nữ áo trắng nhíu mày, nhưng ý lạnh trong mắt lại nặng hơn. Đánh ra hai chưởng khác, khôi giáp hư ảnh mới bùm một tiếng nổ ra. Ngay sau đó, hư ảnh của Tiêu Hạo Thiên nhân cơ hội liền cắn nuốt hư ảnh của khôi giáp.
Sau khi hư ảnh của Tiêu Hạo Thiên hoàn toàn cắn nuốt hư ảnh của khôi giáp thì uy áp của hư ảnh Tiêu Hạo Thiên bắt đầu không ngừng ngưng tụ, thế nhưng khôi giáp hư ảnh vẫn còn phản kháng.
Rất nhanh sau đó, một ngọn lửa đen liền bùng lên thiêu đốt hư ảnh của Tiêu Hạo Thiên. Nhưng đều vô dụng, uy áp của hư ảnh Tiêu Hạo Thiên bị ngọn lửa đen đốt càng ngưng tụ nhanh hơn, hơn nữa không ngừng cắn nuốt các mảnh vụn của khôi giáp hư ảnh, uy áp của hư ảnh Tiêu Hạo Thiên càng mạnh hơn một chút.
Vào lúc này, theo sự phát triển của hư ảnh Tiêu Hạo Thiên, uy áp trên người anh cũng bắt đầu tăng lên từng chút, tiến dần đến Hoàng cấp ba sao, mơ hồ đạt được cấp bậc uy áp tương tự như đại trưởng lão của Việt Nam.
Dĩ nhiên lúc này Tiêu Hạo Thiên vẫn đang hôn mê, những biến hóa xảy ra trên cơ thể anh anh một chút cũng không biết.
Một lát sau, hư ảnh của người phụ nữ áo trắng, nhìn không rõ khuôn mặt nhưng chắc chắn là một hư ảnh tuyệt đẹp cúi đầu nhìn Tiêu Hạo Thiên. Trong mắt mang theo sự phức tạp và nhung nhớ, khóe miệng kéo lên độ cong mỉm cười.
Đang lúc hư ảnh của người phụ nữ áo trắng muốn đưa tay sờ vào mặt Tiêu Hạo Thiên, bỗng nhiên từ đằng xa, cỗ