“Xử lí thi thể đi. Tôi sẽ sắp xếp bên Chiến Thần Môn.” Một lúc sau, Chiến hít một hơi thật sâu rồi nói.
Đông Phương Lâm Vũ gật đầu vẫy tay, ba Thiên Vương phía sau lập tức đi đến chuyển thi thể của Mạnh Đức Hạo và Cổ Mạc Tranh ra ngoài. Sau đó đám người có mặt bên trong đại điện lại im lặng.
Cường giả cấp hoàng, nếu là trước kia thì đây cũng phải là một nhân vật sáng lập ra môn phái, đặt trong thời bình thì nhất định cũng có đủ khả năng để thành lập ra một môn phiệt còn mạnh hơn cả Đông Phương môn phiệt, nhưng trong thời gian gần đây lại liên tục giảm sút.
Ở khu vực trong nước Việt Nam hiện nay cũng có bảy tám cường giả cấp hoàng, số lượng Chiến Thần và Thiên Vương lại giảm sút trầm trọng hơn. Đông Phương Lâm Vũ càng nghĩ càng thở dài.
Rốt cuộc thì hai nhân vật vừa chết cũng ngang hàng với ông ta. Mà hiện tại ông ta cùng toàn bộ Đông Phương môn phiệt sau lưng đã hoàn toàn không còn đường để quay đầu nữa.
Sắc mặt Đông Phương Lâm Vũ tái nhợt, khóe miệng vẫn còn vết máu, trạng thái vô cùng suy sụp. Mấy ngày nay ông ta liên tiếp gặp phải đả kích nên tâm trạng cũng bị mấy chuyện này ảnh hưởng rất nhiều. Bây giờ ông ta cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Sau đó Đông Phương Lâm Vũ nhìn chằm chằm Chiến một lúc rồi nói: “Chiến đại nhân, cậu trò chuyện với Thiên Thiên đi, thân thể tôi có chút khó chịu, tôi về nghỉ trước đây." "Chú cứ tự nhiên, cố gắng nghỉ ngơi thật tốt, cháu đã thông báo với Chiến Thần Môn cũng yêu cầu họ cử cường giả đến ở Đông Phương môn phiệt. Chú không cần lo lắng quá. Đây là lỗi của cháu, là tại cháu không giết tên Mạnh Đức Hạo này sớm hơn." Chiến xoay người đứng đối diện với ba vợ tương lai rồi cúi đầu xuống thật sâu.
Đông Phương Lâm Vũ lắc đầu, không nói gì nữa, chỉ nhìn kỹ con gái mình một lát. Người mà con gái ông yêu là Chiến, một trong bốn vị Thiên Vương của Điện Thiên Thần, thiếu chủ của Chiến Thần Môn.
Năm đó vẫn còn mơ hồ, phải đến bây giờ ông ta mới biết được thân phận cụ thể của Chiến. Nhưng mà trong lòng ông ta vẫn rất hài lòng với Chiến. Rất hài lòng, anh ta thực sự có thể được coi là một thiên tài ưu tú. Một một thiên tài chỉ mới cấp hoàng trung kỳ mà đã có thể giết được đối thủ còn cao hơn mình một cấp.
Đúng vậy, Mạnh Đức Hạo thật ra cũng không yếu, anh ta cũng là một thiên tài, nếu không thì sao có thể tu luyện đến hậu cấp hoàng kỳ đỉnh phong khi chỉ mới ba mươi tuổi được chứ.
Chỉ là trên đời này vẫn có một số người còn tài giỏi hơn anh ta. "Thiếu môn chủ, chẳng mấy chốc mà đám người đại nghi trượng sẽ đến đây, không còn nhiều thời gian nữa." Sau khi Đông Phương Lâm Vũ rời đi, Lục Mười cũng nói với Chiến một cậu rồi rời đi.
Ngay sau đó trong đại sảnh của Đông Phương môn phiệt chỉ còn lại hai người là Chiến và Đông Phương Thiên Thiên. Đây là lần đầu tiên hai người gặp lại nhau sau nhiều năm xa cách. Mà giây phút gặp lại nhau. Bé gái năm ấy đã trở thành một cô gái duyên dáng yêu kiều, dịu dàng hòa nhã, xinh đẹp động lòng người. Đứa trẻ suốt ngày cầm kiếm, ra vẻ người lớn của năm ấy cũng đã trở thành một anh hùng tài giỏi. Cả hai người Chiến và Đông Phương Thiên Thiên đều im lặng không nói gì, cứ thế đứng nhìn lẫn nhau.
Khi còn bé hai người đã hẹn ước với nhau nhưng lúc đó hoàn toàn chỉ là trò chơi nhà chòi. Ai cũng không coi đó là lời nói thật. Mà giờ khắc này, trong đầu của cả hai người Chiến và Đông Phương Thiên Thiên đều đang nhớ lại cảnh tượng lúc còn bé đó.
Hơn mười năm trước, khi đó Chiến mới sáu bảy tuổi, dắt theo cô bé Đông Phương Thiên Thiên chạy vào chơi đùa trong trụ sở của nhà họ Đông Phương, cũng chính là bên trong tòa đại điện này.
Hôm đó, bên trong đại điện không có ai, cậu bé Chiến sáu bảy tuổi dắt theo Đông Phương Thiên
Thiên chạy vào bên trong, nhưng sau khi hai người đi vào cửa thì Đông Phương Thiên Thiên đột nhiên vấp ngã trên mặt đất, đầu gối bị trầy da chảy máu, vì quá đau nên cô trực tiếp khóc to. "Em gái Thiên Thiên, em đừng khóc, đừng khóc nữa, anh sẽ thổi cho em” Cậu bé Chiến sáu bảy tuổi cúi người thổi vết thương cho Đông Phương Thiên Thiên, sau đó lại luống cuống tay chân vội vàng bôi thuốc cho Đông Phương Thiên Thiên, lại còn làm mặt quỷ để chọc Đông Phương Thiên Thiên vui vẻ.
Đông Phương Thiên Thiên vốn rất đau cũng nhanh chóng bị Chiến chọc cười. "Ha ha, không đau nữa, anh Chiến. Chúng ta ra ngoài chơi đi, nhưng mà anh phải chạy chậm một chút, em không thể chạy nhanh được.” Đông Phương Thiên Thiên bốn năm tuổi nói với Chiến sáu bảy tuổi. Cậu bé Chiến sáu bảy tuổi sau khi suy nghĩ một lúc thì nói với Đông Phương Thiên Thiên: “Em gái
Thiên Thiên, vậy để anh cõng em nha, anh sẽ cõng em đi ra ngoài chơi có được hay không?"
Đông Phương Thiên Thiên trả lời được.
Sau đó, cậu bé Chiến sáu bảy tuổi đã nghiêm túc cõng Đông Phương Thiên Thiên đi chơi ở thung lũng phía bên ngoài của Đông Phương môn phiệt. Bên đó có núi, có cây, còn có cả dòng suối nhỏ, hoa cỏ.
Còn Đông Phương Thiên Thiên vì chân bị ngã đau nên vẫn luôn nằm trên lưng Chiến. Mà cậu bé Chiến mới sáu bảy tuổi lúc đó thì sao, anh ta mệt đến mức mồ hôi mồ kê đầy mình nhưng vẫn không chịu buông Đông Phương Thiên Thiên ra.
Chi là lúc đó Chiến không biết rằng cô gái nhỏ đã trưởng thành sớm.
Đông Phương Thiên Thiên nằm trên lưng đã bắt đầu thương thầm anh kể từ ngày hôm ấy. Cô gái nhỏ nằm trên lưng Chiến nói với anh: "Anh Chiến ơi, anh thật tốt. Sau này em lớn, em nhất định phải kết hôn với anh."
Chiến ngây ngốc hỏi: “Em gái Thiên Thiên, kết hôn là cái gì? Kết hôn là thế nào vậy?"
Sau đó Đông Phương Thiên Thiên mới bốn năm tuổi đang nằm trên lưng anh khẽ cười khúc khích nói: "Kết hôn nha. Kết hôn chính là em mặc quần áo thật đẹp, gả cho anh, trở thành vợ của anh, sẽ ở bên anh suốt cả cuộc đời. Em nghe mẹ em nói, sau khi kết hôn thì em chỉ có thể đối xử tốt với một người con trai, mà anh cũng vậy, anh cũng chỉ có thể đối xử tốt với một người con gái là em mà thôi."
Chiến sáu bảy tuổi gật đầu nói: "Ồ, hóa ra đó chính là kết hôn. Cũng được nha, em Thiên Thiên thật xinh đẹp, sau khi em trưởng thành nhất định cũng sẽ rất xinh đẹp." Khuôn mặt nhỏ của Đông Phương Thiên Thiên bốn năm tuổi đang nằm trên lưng Chiến khẽ đỏ lên, dán trên lưng anh, một lúc sau mới lấy hết dũng khí nói: “Vậy... Vậy anh Chiến ơi, anh có đồng ý