“Tần Võ, ông tới sớm quá, còn chưa tới lúc đâu, haiz.. Nhưng dù sao ông cũng đã tới rồi, xem ra sẽ có nhiều thứ phải bắt đầu sớm hơn dự định đó... Chỉ mong ông có thể thành công... Để cả vùng đất này được khôi phục lại vinh quang như thời viễn cổ một lần nữa..." Bên trong phòng sách của Thanh Sơn Đạo Tông, Thanh Y Đạo Chủ nghĩ thầm trong bụng, trong ánh mắt của ông ta lóe lên sự kiên quyết...
Đúng vậy, Thanh Y Đạo Chủ có suy nghĩ và kế hoạch riêng, hoặc nói chính xác hơn là chín giáo phái mạnh nhất của Việt Nam đều đang có kế hoạch cho riêng họ. Thử nghĩ nếu trong một giáo phái có ít nhất một hoặc một vài cao thủ cấp Đế thất giai trở lên mà xem, nếu xét trên toàn thế giới, một thế lực như vậy hoàn toàn có thể so với quân đội của một nước vừa và nhỏ, mà đây là đã tính luôn những thế lực bí mật của nước đó rồi đấy. Từ đó có thể tưởng tượng được rằng bên trong Việt Nam mạnh đến bao nhiêu.
Nhưng những môn phái đỉnh cấp Việt Nam này đều có dự định và tính toán riêng, ví dụ như một trăm năm trước, những môn phái đỉnh cấp Đế quốc này thậm chí còn đích thân hỗ trợ rất nhiều thể lực trong cuộc hỗn loạn của Việt Nam. Chỉ là không nhiều người biết chuyện này thôi.
Mà kết quả lần này của trận quyết chiến giữa quân đội Việt Nam và liên minh tám thế lực lớn trên chiến trường ngoài biên giới, ở một mức độ nào đó, đã khiến cho những môn phái đỉnh cấp Đế quốc bên trong Việt Nam phải nhìn nhận lại quân đội Việt Nam hiện tại, cũng như thay đổi một ít kế hoạch và dự tính.
Cho nên Thanh Sơn Đạo Tông cũng thế, mà trong kế hoạch của ông, ông vẫn muốn chờ thêm chút nữa. Dẫu sao bắt đầu từ bây giờ, vị trí của mấy môn phái đỉnh cấp Đế quốc kia đã hoàn toàn rối loạn. Nhất là Tần Võ, đại tướng của quân đội Việt Nam, dưới sự trợ giúp của quốc gia đã đạt đến chiến lực cấp Đế cửu giai. Điều này càng làm cho những đạo phái mạnh nhất Đế cấp vốn ẩn mình phải xuất hiện trước thời hạn, kết quả là phải bước từ phía sau bức màn ra chiến trường.
Đúng vậy, điều này là bắt buộc. Nếu bọn họ còn không ra, thì khi Tần Võ và Lưu Triệt hoàn toàn thống nhất tình hình trong nước, bọn họ chắc chẳng có cơ hội để ra nữa. Cho nên, đây là bắt buộc. Dù Tần Võ có muốn hay không, thì đây cũng là một xu thế chung, dưới cùng một áp lực chung thì những môn phái đỉnh cấp Đế quốc kia chỉ có thể bị động ra trận.
Mà kết quả cũng có chỗ tốt chỗ xấu. Chỗ tốt là bắt đầu từ bây giờ, mọi thế lực được bố trí ngầm đều bị quét sạch, và cần phải đứng lại cùng nhau! Mà chỗ xấu là quân đội Việt Nam hiện tại gần như mạnh hơn trước kia mấy chục lần. Vậy mà những môn phái đỉnh cấp Đế quốc truyền thừa ngàn năm đối đầu với họ, lại còn kém họ một khoảng không nhỏ.
Ví dụ rất đơn giản, như Tần Võ và Lưu Triệt, là đại trưởng lão và nhị trưởng lão của Việt Nam tự mình đến Thanh Sơn Đạo Tông, nhưng rồi cuối cùng cũng chỉ có thể tay không ra về.
Thanh Y Đạo Chủ nhíu mày thật sâu, nhìn chân trời xa xa, lẩm bẩm: “Một đời này tính được cái gì? Thiên cơ đã hoàn toàn hỗn loạn, ta suy tính không được. Tất cả đều vô cùng mê mang. Người lãnh đạo vương triều này có Tần Võ, Lưu Triệt, Chu Lệ, tam tôn này là sự tồn tại có số mệnh cực kỳ kinh khủng. Lần này lại có thêm Chân Hoàng Lộ đã đạt tới ngũ giai xuất hiện.... Lần này thật sự có thể thành công không? Thanh Sơn Đạo Tông của ta, đã đến lúc phải đi xuống? Hay vẫn phải đợi chờ?" "Haiz, Tần Võ, ông quả thật tới hơi sớm, tôi..còn chưa có chuẩn bị tốt. Nhưng... Thôi, tôi không chuẩn bị tốt, những người đó cũng không chuẩn bị tốt, không phải sao? Hy vọng Tần Võ ông có thể có được sự quyết đoán của vị kia hai ngàn năm trước! Nếu ông có.
Thanh Sơn Đạo Tông ta, cho dù đứng về phía ông thì sẽ... Như thế nào?" Thanh Y Đạo Chủ nhắn mặt, trong lòng âm thầm ra quyết định....
Đúng vậy! Thanh Y Đạo Chủ ông không giống như bề ngoài thể hiện sự hờ hững, sẽ không hờ hững nhìn vùng đất Việt Nam bị kỵ binh dị vực giẫm đạp! Nếu không thì vài thập niên trước, khi ông vẫn còn là một thiếu niên, sẽ không mang theo kiếm dài sau lưng, hành tẩu khắp vùng đất Việt Nam, đi qua mười vạn lí, giết chóc kỵ binh dị vực khiến bọn họ phải khiếp sợ...
Năm đó, Thanh Y Đạo Chủ một người một kiếm, khiến cho quân xâm lược vùng đất Việt Nam này không thể không xem lại thái độ đối với vương triều Việt Nam. Cuối cùng đại bộ phận quân vội vàng rút đi, chỉ để lại một vài đại sứ. Mà truyền thuyết năm đó, hiện giờ người biết rất ít...
Nhưng mà đến cuối cùng, Thanh Y Đạo Chủ một người một kiếm này cũng tỉnh ngộ, trở thành rồng mạnh ngủ say. Ông thành lập ra thế lực tông môn ở một phương, không đi con đường chiến tranh của hoàng đế vương triều, không gánh vác vận mệnh quốc gia. Cho nên, kết cục ông chỉ có thể nản lòng thoái chí, thu hồi kiếm dài, trở về sơn môn của Thanh Sơn Đạo Tông.
Sau đó ông đợi, đợi thời cuộc biến hóa, mà một lần đợi này là suốt bảy mươi năm. Bảy mươi năm, ông từ một chiến thần trở thành cao thủ cấp để cửu giai! Bội kiếm Thiên Nhai năm xưa cũng đã phủ bụi hơn bảy mươi năm rồi... Ngay sau đó, trong thư phòng của Thanh Y Đạo Chủ xuất hiện một cơ quan. Lập tức thanh âm ầm ầm vang lên, ở phía sau giá sách của ông hiện ra một gian mật thất bí ẩn.
Thanh Y Đạo Chủ đứng dậy rồi đi vào. Mật thất đóng lại. Bên trong mật thất có một bộ áo đạo sĩ màu xanh phủ đầy tro bụi, cùng với thanh kiếm dài lặng yên nằm trên bàn, suốt bảy mươi năm chưa từng mở ra...
Thanh Y Đạo Chủ lẳng lặng nhìn thanh kiếm dài phủ đầy bụi, lẩm bẩm: “Ông bạn già, năm đó sư phụ nói với tôi, tính cách tôi rất dễ xúc động, dễ dàng phá hủy chuyện lớn, nói tôi là người tu đạo, không thể chống lại thời cuộc. Nhất là đại cuộc trăm năm trước của vùng đất Việt Nam, đó là ý trời mới có kiếp nạn đó. Cũng phải có kiếp nạn, dân chúng mới có thể hoàn toàn thức tỉnh, tôi không cần nhúng tay vào..."
Thanh Y Đạo Chủ dừng một chút, lại nói tiếp: “Nhưng... Nhưng tôi không làm được. Tôi không thể trơ mắt nhìn dân chúng dưới chân núi chết thảm, bị đói chết, bị ky binh dị vực bắn tên mà chết. Cho nên tôi đã ra ngoài... mang theo ông ở trên lưng, giết chóc trên ngàn dặm."
Sau khi trở lại sơn môn, sư phụ đã nhốt tôi lại ba năm, để cho tôi rèn giũa tâm tình. Ba năm