Một lúc lâu sau Hoäc Lập Trung mới chậm rãi đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, cong lưng đi về phía xa. Lúc này ông ta như bỗng chốc già đi mười tuổi, ông ta không thể tưởng tượng. được lúc này cơn giận dữ của Thiên Thần sẽ lớn đến mức nào. Vả lại cơn giận này cũng không phải là thứ mà một sở trưởng nho nhỏ như ông ta có thể ngăn cán được. Nhìn bề ngoài thì
Thiên Thần không liên quan gì đến Việt Nam, nhưng thẳng ngu
mới đi tin điều này, nếu không thì tại sao đại ca của TỊ và Tứ Đại Thiên Vương, Cửu Đại Chiến Thần đều đến từ Việt Nam chứ?
“Sở trưởng Trung, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Chúng ta… Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Bùi Quang Tuấn – đội trưởng đội cảnh sát cơ động thành phố Huế khó khăn nuốt một
ngụm nước miếng, hỏi Hoäc Lập Trung.
Lúc này Hoäc Lập Trung mới hồi thần lại, nhìn anh ta một cái đầy cay đẳng mà nói: “Đừng hỏi nữa, phải giữ kín chuyện ngày hôm nay cho tôi. Những người đã đến đây hôm nay không
ai được phép lộ ra ngoài dù chỉ một chữ! Để tất cả bọn họ ký một thỏa thuận bảo mật. Còn chuyện phải làm gì ư? Đi đi, đi
hết đi, về nhà đóng cửa lại. Mấy ngày này đừng quan tâm đến
bất cứ điều gì, cũng đừng làm bất cứ chuyện gì”
Sắc mặt Bùi Quang Tuấn thoáng chốc tái nhợt, nói tiếp: “Sở trưởng Trung, nhưng Thứ trưởng Mộc bảo tôi dẫn theo mấy người canh giữ dưới chân núi nơi này… Vậy bây giờ tôi nên đi
hay là ở lại?”
Hoắc Lập Trung dừng chân lại, suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy thì để lại vài người đi, cậu ở lại, bất kể xảy ra chuyên gì cậu cũng
không được tham gia, theo lệnh của thứ trưởng Mộc.
“Vâng” Bùi Quang Tuấn gật đầu, sau đó dẫn theo mấy người lên xe, xuống núi đi xung quanh, những người còn lại của
đội cơ động thì bị Hoäc Lập Trung mang đi, bầu trời Huế này ông ta phải chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện tiếp theo.
Chỉ là lúc này trong lòng ông ta đã có ý muốn giết cả nhà Châu Đình Nghĩa, nhà họ Châu các người trâu bò lầm kia mà, muốn chơi đùa ai mà chẳng được? Hả? Sao cứ phải chọc vào Thiên Thần? Đúng là nóng lòng tìm chết mà. Chỉ là lúc này nghĩ lại, nếu hôm nay cơn thịnh nộ của Thiên Thần mà nổ lên, đến
ông ta cũng không dám tham gia
Mà giờ phút này Tiêu Hạo Thiên vội vã đi tới nơi Cao Ánh Vy đang ở. Dọc đường đi, trong đầu Tiêu Hạo Thiên nhớ lại hình
dáng của Cao Ánh Vy, ánh mắt và tâm trí anh đều đầy phức tạp.
Đó là một cô gái rất thích cười, cách đây sáu năm cô vừa
bất cứ điều gì, cũng đừng làm bất cứ chuyện gì”
Sắc mặt Bùi Quang Tuấn thoáng chốc tái nhợt, nói tiếp: “Sở trưởng Trung, nhưng Thứ trưởng Mộc bảo tôi dẫn theo mấy người canh giữ dưới chân núi nơi này… Vậy bây giờ tôi nên đi
hay là ở lại?”
Hoắc Lập Trung dừng chân lại, suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy thì để lại vài người đi, cậu ở lại, bất kể xảy ra chuyên gì cậu cũng
không được tham gia, theo lệnh của thứ trưởng Mộc.
“Vâng” Bùi Quang Tuấn gật đầu, sau đó dẫn theo mấy người lên xe, xuống núi đi xung quanh, những người còn lại của đội cơ động thì bị Hoäc Lập Trung mang đi, bầu trời Huế này
sắp sập rồi, ông ta phải chuấn bị sẵn sàng cho chuyện tiếp theo.
Chỉ là lúc này trong lòng ông ta đã có ý muốn giết cả nhà Châu Đình Nghĩa, nhà họ Châu các người trâu bò lầm kia mà, muốn chơi đùa ai mà chẳng được? Hả? Sao cứ phải chọc vào Thiên Thần? Đúng là nóng lòng tìm chết mà. Chỉ là lúc này nghĩ lại, nếu hôm nay cơn thịnh nộ của Thiên Thần mà nổ lên, đến
ông ta cũng không dám tham gia
Mà giờ phút này Tiêu Hạo Thiên vội vã đi tới nơi Cao Ánh Vy đang ở. Dọc đường đi, trong đầu Tiêu Hạo Thiên nhớ lại hình
dáng của Cao Ánh Vy, ánh mắt và tâm trí anh đều đầy phức tạp. Đó là một cô gái rất thích cười, cách đây sáu năm cô vừa
mới tốt nghiệp đại học, tràn đầy khao khát với cả thế giới, tràn
đầy hy vọng với cuộc sống. Cô thích cười, hiền lành, tốt bụng,
xinh đẹp như thế. Biết mình bị người ta đuổi giết, cô đã giúp mình không hề do dự. Cho dù cuối cùng trong lúc không tỉnh táo bản thân anh đã làm tổn thương đến cô, nhưng cô cũng không hề oán trách anh lấy một câu. Lúc anh sắp đi, cô còn
đưa cho anh tất cả số tiền trên người
Nhưng điều mà Tiêu Hạo Thiên không thế ngờ được là sau cái lần đó, Cao Ánh Vy lại mang thai, hơn nữa còn sinh đứa trẻ đó ra, đứa bé đó chính là Thúy Hồng. Lúc này trong đầu Tiêu Hạo Thiên cứ quanh quấn tin tức mà Thiên Nhất nói với anh, cảm giác phức tạp và tội lỗi trong lòng anh đã không thể nào diễn tả thành lời. Cô gái mạnh mẽ Cao Ánh Vy, có trời mới biết mấy năm nay cô ấy đã trải qua như thế nào. Làm sao mà một cô gái có thể mang theo Thúy Hồng chống đỡ được đến bây.
giờ.
“Anh xin lỗi… Chỉ là sau này xin hãy cho anh một cơ hội
được chăm sóc em và Thúy Hồng. Tiêu Hạo Thiên anh sẽ tốt với em cả đời này… Xin lỗi em Ánh Vy… Xin lỗi em…” Viên mắt Tiêu Hạo Thiên đỏ bừng, trong lòng anh thì thầm với Cao Ánh
Vy.
Hơn mười phút sau, Tiêu Hạo Thiên đã đến một căn biệt thự ở phía tây thành phố, trông thấy Thiên Thất vẫn luôn canh
giữ ở nơi này. Thiên Thất sợ Cao Ánh Vy lại xảy ra chuyện nên
mới tốt nghiệp đại học, tràn đây khao khát với cả thế giới, tràn đầy hy vọng với cuộc sống. Cô thích cười, hiền lành, tốt bụng, xinh đẹp như thế. Biết mình bị người ta đuổi giết, cô đã giúp mình không hề do dự. Cho dù cuối cùng trong lúc không tỉnh táo bản thân anh đã làm tốn thương đến cô, nhưng cô cũng không hề oán trách anh lấy một câu. Lúc anh sắp đi, cô còn
đưa cho anh tất cả số tiền trên người
Nhưng điều mà Tiêu Hạo Thiên không thể ngờ được là sau. cái lần đó, Cao Ánh Vy lại mang thai, hơn nữa còn sinh đứa trẻ đó ra, đứa bé đó chính là Thúy Hồng. Lúc này trong đầu Tiêu Hạo Thiên cứ quanh quẩn tin tức mà Thiên Nhất nói với anh, cảm giác phức tạp và tội lỗi trong lòng anh đã không thể nào diễn tả thành lời. Cô gái mạnh mẽ Cao Ánh Vy, có trời mới biết mấy năm nay cô ấy đã trải qua như thế nào. Làm sao mà một cô gái có thể mang theo Thúy Hồng chống đỡ được đến bây. giờ.
“Anh xin lỗi… Chỉ là sau này xin hãy cho anh một cơ hội được chăm sóc em và Thúy Hồng. Tiêu Hạo Thiên anh sẽ tốt với em cả đời này… Xin lỗi em Ánh Vy… Xin lỗi em…” Viên mắt Tiêu Hạo Thiên đỏ bừng, trong lòng anh thì thầm với Cao Ánh Vy.
Hơn mười phút sau, Tiêu Hạo Thiên đã đến một căn biệt
thự ở phía tây thành phố, trông thấy Thiên Thất vẫn luôn canh
giữ ở nơi này. Thiên Thất sợ Cao Ánh Vy lại xảy ra chuyện nên
đã tự mình trông coi ở đây. Nhưng khi anh ta nhìn thấy Tiêu
Hạo Thiên đến lấy làm kinh hãi
“Đại ca? Anh tỉnh rồi ư? Vết thương của anh thế nào rồi?”
Thiên Thất vội vàng lo lắng hỏi Tiêu Hạo Thiên.
Tiêu Hạo Thiên nhìn căn biệt thự mà Cao Ánh Vy đang ở trước mặt, nói: “Không sao rồi, Châu Đình Nghĩa kia có đến đây
chưa?”
Thiên Thất lắc đầu: “Vần chưa tới, nhưng theo báo cáo của
các anh em bên dưới thì cũng sắp tới rồi. Vợ của đại ca đi ra
rồi…” Thiên Thất đang nói thì đột nhiên dời tầm mắt, đưa tay chỉ
về phía cửa lớn nói với Tiêu Hạo Thiên.
Tiêu Hạo Thiên tập trung nhìn qua, quả nhiên trông thấy Cao Ánh Vy và một người phụ nữ cùng đi ra ngoài. Cao Ánh Vy bây giờ khác biệt rất lớn so với người trong trí nhớ của anh, mặc. bộ đồ cao bồi đã rất cũ, toàn thân toát ra hơi thở vô cùng mệt mỏi, nhưng điều đó vẫn không thể che giấu vẻ đẹp của cô như. cũ. Tiêu Hạo Thiên nhìn thấy thì rất đau lòng, phất tay ra hiệu
cho Thiên Thất lùi lại phía sau một chút cùng anh.
Ở cổng biệt thự, Thẩm Xuân Linh ra sức kéo cánh tay Cao Ánh Vy, khổ sở cầu xin: “Ánh Vy, đợi thêm một ngày nữa thôi, một ngày là được rồi, ngày mai ba mình sẽ trở lại. Mình đã nói với ba mình về chuyện của cậu rồi, chắc chắn ông ấy sẽ giúp cậu mà. Ánh Vy, cậu đừng hấp tấp, nếu cậu đi cùng với gã Châu Đình Nghĩa cặn bã kia thì cả đời cậu sẽ bị hủy hoại. Coï như tớ. cầu xin cậu đấy Ánh Vy, đợi thêm một ngày nữa đi, chỉ một
ngày nữa thôi
Thẩm Xuân Linh nhìn người bạn thân vô cùng mạnh mẽ. của mình bãng ánh mắt phức tạp, người bạn thân này của mình cho dù đã đến thành phố Huế lâu như vậy, nhưng cô ấy thà tự mình làm nhân viên phục vụ còn hơn là đến tìm mình nhờ giúp. đỡ. Chính vào mấy hôm trước sau khi con gái cô ấy bị người ta
mang đi thì cô ấy mới đến tìm minh.
Đôi mắt của Cao Ánh Vy sưng đỏ, vẻ mặt vô cùng đau khổ, nước mắt động chút là lạ lăn dài, cô buồn bã nói: “Xuân Linh, cậu cũng thấy đoạn video Châu Đình Nghĩa gửi rồi đấy. Thúy Hồng nhỏ như vậy mà gã để cho Thúy Hồng uống nước từ thức ăn thừa. Là người làm mẹ như mình có lỗi với con bé, Xuân Linh thay mình nói lời xin lỗi với chú nhé, mình không thể cứ trơ mắt nhìn Thúy Hồng phải chịu đựng đau khổ như vậy được. Vả lại Châu Đình Nghĩa đã ra thời hạn cuối cùng, nếu như mình còn không đi gã sẽ thật sự làm hại con bé… Hi… Có lẽ… đây là số
mệnh của mình… Cậu đừng khuyên mình nữa.
Thẩm Xuân Linh lắc đầu: “Ánh Vy, đến giờ mà cậu vẫn
không chịu nói cho mình biết ba của Thúy Hồng là ai sao? Đã
đến nước này rồi mà anh ta vẫn chưa xuất hiện sao?”
‘Vẻ mặt Cao Ánh Vy bỗng cứng đờ, nỗi thống khổ trong mất
Đình Nghĩa cặn bã kia thì cả đời cậu sẽ bị hủy hoại. Coï như tớ. cầu xin cậu đấy Ánh Vy,