Đúng bốn giờ chiều, Tiêu Hạo Thiên chở con gái Cao Thúy Hồng đến thị trấn Huế thành phố Hồng Huyền, còn Cao Ánh Vy cùng Thẩm Xuân Linh đều muốn đi cùng. Tiêu Hạo Thiên không cho Cao Ánh Vy cùng những người khác đi theo.
Chờ khi Tiêu Hạo Thiên tới nơi, Thẩm Nhật Nam liền chạy về phía trước đón hai người họ, sau khi máy bay hạ cánh, anh †a trực tiếp điều một đoàn xe từ nhà họ Thẩm, có hơn mười chiếc xe hãng Lincoln xếp thẳng hàng, còn có một, hai trăm thuộc hạ ưu tu của nhà họ Thẩm.
"Đại ca..... " sau khi Tiêu Hạo Thiên dừng xe, Thẩm Nhật Nam liền cung kính mở xe cho anh, lại mời anh nhìn những chiếc xe nối dài nhau ở giữa. Trong khoảnh khác tiếp theo, tiếng còi của xe tuần tra cùng xe cảnh sát truyền tới. Hầu Tông Hoa, cục trưởng cục cảnh sát thanh phố Huế, bước vội xuống xe, vô cùng sốt ruột chạy về phía xe của Tiêu Hạo Thiên.
"Đại ca, thật có lỗi, là tôi quản lý không tốt, nên lúc này mới......Đại ca cứ yên tâm, tôi sẽ tập hợp các lực lượng giỏi
nhất, cho dù thế lực đối phương có mạnh đến đâu, hôm nay tôi cũng diệt sạch băng nhóm của bọn chúng! Xin đại ca cứ yên tâm, tôi cam đoan! Tôi cam đoan!" Hầu Tông Hoa vừa nói, mặt cùng phía sau lưng không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Cửa kính của xe Lincoln chậm rãi hạ xuống, khi hạ còn một nửa thì dừng lại. Tiêu Hạo Thiên ngồi trong xe, không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Hầu Tông Hoa một hồi, lúc lâu sau cửa kính xe từ từ được kéo lên.
Hầu Tông Hoa sửng sốt đứng im tại chỗ, sau đó chạy nhanh về phía xe của chính mình, cầm bộ đàm ở trong xe lên quát: "Mau mau mau, mọi người mau tăng tốc độ để đến làng Hồng Xuyên phía dưới thôn Hồng Thạch! Phi cơ trực thăng xuất phát, bộ đội đặc chủng xuất