Mười phút sau, Thẩm Xuân Linh đã kéo Cao Ánh Vy chạy đi thật xa, cả hai dừng lại thở hổn hến, gương mặt của Cao Ánh Vy ướt đắm nước mắt, ánh mắt của Thẩm Xuân Linh thì vô cùng phức tạp. Cô ấy không bao giờ ngờ rằng người đàn ông đã làm
tổn thương Cao Ánh Vy năm năm trước đã thực sự xuất hiện,
nhưng lại có hơi quá bốc đồng, trực tiếp đánh Châu Đình Ngi tàn phế, như vậy nhà họ Châu tuyệt đối sẽ không tha cho anh ta.
Cao Ánh Vy cúi người, hai tay chống đầu gối, thở hổn hển, nước mắt đầm đìa rơi xuống. Giờ phút này, trong đầu cô chỉ toàn là cảnh Tiêu Hạo Thiên đột nhiên bá đạo xuất hiện vào lúc cô tuyệt vọng nhất. Hơn nữa Tiêu Hạo Thiên nói với cô rằng. Thúy Hồng đã được cứu ra ngoài, nhưng bây giờ bản thân Tiêu
Hạo Thiên lại đang bị bao vây.
“Xuân Linh, cậu nói anh ấy… Có khi nào sẽ xảy ra chuyện gì
không?” Cao Ánh Vy cúi đầu, đau khổ nói với Thẩm Xuân Linh.
Trong lòng Thẩm Xuân Linh càng thêm phức tạp hơn, nếu. nhìn từ góc độ của cô ấy, cô ấy làm gì quan tâm đến sự sống
chết của Tiêu Hạo Thiên? Dù gì thì bây giờ đứa trẻ và Cao Ánh
`y đều đã an toàn, nhưng cô ẩy cũng phải thừa nhận rằng, bây giờ Tiêu Hạo Thiên đã thành công thu hút toàn bộ sự tức giận của nhà họ Châu về phía mình, đây cũng là một dũng khí cực kì
lớn, người bình thường căn bản là không làm được.
Vì vậy, Thấm Xuân Linh im lặng một lúc mới né tránh câu hỏi của Cao Ánh Vy và nói: “Ánh Vy, cậu đừng nghĩ nhiều như vậy, nếu anh ta đã dám làm điều đó, thì ít nhiều cũng có vài phần chắc chắn, hơn nữa mình thấy thân thủ của anh ta không tồi, chắc chắn đã từng đi linh, nếu đã là như vậy, Bộ quốc phòng chắc cũng sẽ can thiệp, cậu đừng quá lo lảng, ưu tiên hàng đầu bây giờ chính là nhanh chóng tìm được Thúy Hồng,
sau đó hai người sẽ rời khỏi đây….
Cao Ánh Vy cần môi nói: “Nhưng mà… Nhưng mà chúng
mình đi rồi, anh ấy, anh ấy phải làm sao?”
‘Thấm Xuân Linh nghiến răng nói: “Yên tâm đi, ngày mai ba. tới sẽ trở về sớm, đến lúc đó mình sẽ nhờ ba mình ra mặt, trấn áp chuyện này xuống. Cậu mau chóng đưa Thúy Hồng đi đi, chuyện tiếp theo tốt nhất là đừng để con trẻ nhìn thấy, con trẻ còn quá nhỏ, đừng làm cho nó sợ, mình nghĩ rằng Tiêu Hạo. Thiên cũng có ý này, đừng làm cho sự nỗ lực của anh ấy thành
vô ích…”
Ngay khi Cao Ánh Vy muốn tiếp tục nói điều gì đó, đột
nhiên một chiếc xe việt dã của quân đội dừng lại trước mặt cô.
Vy đều đã an toàn, nhưng cô ẩy cũng phải thừa nhận rằng, bây giờ Tiêu Hạo Thiên đã thành công thu hút toàn bộ sự tức giận của nhà họ Châu về phía mình, đây cũng là một dũng khí cực kì
lớn, người bình thường căn bản là không làm được.
Vì vậy, Thẩm Xuân Linh im lặng một lúc mới né tránh câu
hỏi của Cao Ánh Vy và nói: ‘Ánh Vy, cậu đừng nghĩ nhiều như vậy, nếu anh ta đã dám làm điều đó, thì ít nhiều cũng có vài phần chắc chắn, hơn nữa mình thấy thân thủ của anh ta không tồi, chắc chăn đã từng đi lính, nếu đã là như vậy, Bộ quốc phòng chắc cũng sẽ can thiệp, cậu đừng quá lo lẳng, ưu tiên
hàng đầu bây giờ chính là nhanh chóng tìm được Thúy Hồng,
sau đó hai người sẽ rời khỏi đây.
Cao Ánh Vy cắn môi nói: “Nhưng mà… Nhưng mà chúng
mình đi rồi, anh ấy, anh ấy phải làm sao?”
‘Thấm Xuân Linh nghiến răng nói: “Yên tâm đi, ngày mai ba. tới sẽ trở về sớm, đến lúc đó mình sẽ nhờ ba mình ra mặt, trấn áp chuyện này xuống. Cậu mau chóng đưa Thúy Hồng đi đi, chuyện tiếp theo tốt nhất là đừng để con trẻ nhìn thấy, con trẻ còn quá nhỏ, đừng làm cho nó sợ, mình nghĩ rằng Tiêu Hạo. Thiên cũng có ý này, đừng làm cho sự nỗ lực của anh ấy thành
vô ích…”
Ngay khi Cao Ánh Vy muốn tiếp tục nói điều gì đó, đột
nhiên một chiếc xe việt dã của quân đội dừng lại trước mặt cô
và Thẩm Xuân Linh, sau khi cửa kính hạ xuống, Thiên Nhất nói với Cao Ánh Vy: “Chị dâu lên xe đi, Thúy Hồng ở trên xe, vừa truyền dịch xong, đại ca muốn em tiên hai người trở về Hải
Phòng, nhanh lên, an toàn của chị và con là quan trọng nhất.
Cao Ánh Vy nhìn Thiên Nhất sau đó lại nhìn Thúy Hồng đang ngủ yên bình trên ghế sau xe, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô. Đứa trẻ đang ở đây, nhưng lúc này ba của nó đang bị nhiều người bao vây như vậy. Nhất thời cô không biết
phải lựa chọn thế nào.
“Lẽ nào đứa trẻ chỉ vừa được gặp mặt ba nó thì đã phải
chia la nữa sao?” Trong lòng Cao Ánh Vy vô cùng đau đón.
Thấm Xuân Linh nắm lấy đôi tay Cao Ánh Vy một cách nặng nề rồi nói: ‘Ánh Vy, mau đi đi, đừng lo lắng, ở đây có mình. Mình đám bảo với cậu sẽ cố gắng hết sức để ba mình ra mặt! Đừng nghĩ nữa, Thúy Hồng căn cậu, hơn nữa cậu ở lại đây chắng những không có ích gì mà rất có khả năng sẽ phản tác. dụng, đi đi nhé…. ”
Thiên Nhất cũng gật đầu nói: “Chị dâu, mau lên xe đi, sức
khỏe của Thúy Hồng rất yếu, rất cần được chăm sóc, mấy ngày
nay con bé đã rất sợ hãi, con bé cần chị.
Cao Ánh Vy im lăng một lúc, nghiến răng bước lên xe, cô. cẩn thận ôm Thúy Hồng vào lòng, nhìn Thẩm Xuân Linh qua cửa kính xe nói một cách khẩn cầu: “Xuân Linh, nhất định phải
và Thẩm Xuân Linh, sau khi cửa kính hạ xuống, Thiên Nhất nói với Cao Ánh Vy: “Chị dâu lên xe đi, Thúy Hồng ở trên xe, vừa truyền dịch xong, đại ca muốn em tiễn hai người trở về Hải
Phòng, nhanh lên, an toàn của chị và con là quan trọng nhất.
Cao Ánh Vy nhìn Thiên Nhất sau đó lại nhìn Thúy Hồng đang ngủ yên bình trên ghế sau xe, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô. Đứa trẻ đang ở đây, nhưng lúc này ba của nó
đang bị nhiều người bao vây như vậ
Nhất thời cô không biết phải lựa chọn thế nào.
“Lẽ nào đứa trẻ chỉ vừa được gặp mặt ba nó thì đã phải
chia la nữa sao?” Trong lòng Cao Ánh Vy vô cùng đau đón.
Thấm Xuân Linh nắm lấy đôi tay Cao Ánh Vy một cách nặng nề rồi nói: ‘Ánh Vy, mau đi đi, đừng lo lắng, ở đây có mình. Mình đám bảo với cậu sẽ cố gắng hết sức để ba mình ra mặt! Đừng nghĩ nữa, Thúy Hồng căn cậu, hơn nữa cậu ở lại đây chắng những không có ích gì mà rất có khả năng sẽ phản tác. dụng, đi đi nhé…. ”
Thiên Nhất cũng gật đầu nói: “Chị dâu, mau lên xe đi, sức khỏe của Thúy Hồng rất yếu, rất cần được chăm sóc, mấy ngày
nay con bé đã rất sợ hãi, con bé cần chị.
Cao Ánh Vy im lăng một lúc, nghiến răng bước lên xe, cô. cẩn thận ôm Thúy Hồng vào lòng, nhìn Thẩm Xuân Linh qua
cửa kính xe nói một cách khẩn cầu: “Xuân Linh, nhất định phải giúp anh ấy.”
Thẩm Xuân Linh nghiêm túc gật đầu: “Ừm, yên tâm đi, mình sẽ giúp, cậu là chị em tốt nhất và cũng là người bạn duy nhất
của mình!”
Xe được khởi động, sau khi Thiên Nhất gật đầu với Thẩm Xuân Linh, anh ta liền nhấn ga lái xe ra khỏi thành phố. Trong xe, Thiên Nhất thì đang lái xe, Cao Ánh Vy thì ngồi ở ghế sau ôm Thúy Hồng mà khóc.
“Haizz… Thiên Nhất thở dài nặng nề, thật ra sau khi Tiêu Hạo Thiên trở về, sự an toàn của Cao