Lúc này đã rạng sáng, ngoại trừ đoàn làm phim còn bật đèn, thì còn có đèn đường.
Đèn chùm mờ nhạt trong phòng vì gió mở cửa thổi vào, lắc lư trái phải.
Lâm Cảnh vào vai An Trình, nghe thấy tiếng bước chân ngẩng đầu vén mí mắt lên, nhìn thấy sắc mặt Đông Cẩm thoáng cái liền cứng đờ, "Cô là cô gái mà chợ đụng phải tôi."
Anh thế nào cũng không nghĩ tới cô lại là người của băng đảng buôn D.
Đông Cẩm không có bất kỳ phản ứng nào với giọng nói của anh, cầm hộp thức ăn từng bước đi về phía anh, anh mới nhớ tới cô là người câm điếc, buông tay không nhìn cô nữa.
Đông Cẩm đi tới trước mặt anh, đem hộp thức ăn từng tầng từng tầng bày ra, sau đó đẩy đẩy anh, ý bảo anh ăn cơm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
An Trình lắc đầu, trong tình huống này anh nào có tâm tình ăn cơm.
"Không ăn cơm sao có sức lực chạy ra ngoài."
Đông Cẩm đặt đũa vào tay anh, dùng thanh âm đảm bảo chỉ có hai người nghe được nói.
An Trình kinh ngạc nhìn cô, "Cô..." Lời sau không nói ra là bởi vì Đông Cẩm nhét một cái bánh bao vào miệng anh.
"An đại úy, tôi là Đông Cẩm."
An Trình mở to hai mắt nhìn cô, đối với thân phận nằm vùng của cô rất giật mình, bởi vì anh thế nào cũng không nghĩ tới sẽ là cô.
Đông Cẩm sờ mặt một cái, "Kinh ngạc như thế, tôi xấu đến vậy sao?"
An Trình gật đầu lại lắc đầu.
Đông Cẩm im lặng một lát, nói: "An đội trưởng, bị thương thế nào, có thể đi được không?"
"Có thể..."
Nhìn vẻ mặt của anh dường như hơi khó khăn.
"12 giờ đêm bên ngoài trực đêm sẽ thay đổi ca một lần, lúc mười giờ tôi sẽ đúng giờ đưa đồ ăn khuya cho bọn họ, trong thức ăn tội sẽ hạ thuốc nhuận tràng, ra khỏi cánh cửa này đi ra ngoài rẽ trái chính là cửa sau, đến lúc đó tôi bảo trợ anh đi ra ngoài."
An Trình nghe nhíu nhíu mày, "Cửa sau có mấy người trực."
Ngược lại không nghĩ tới anh sẽ hỏi như vậy, Đông Cẩm ngẩn người vẫn là thành thật trả lời, "Hai người, mang theo súng."
"Vậy làm sao cô bảo trợ tôi?"
Đông Cẩm không nói gì, An Trình đã hiểu rõ, đơn giản là một mạng đổi một mạng.
"Cô đi ra ngoài dễ dàng