Lâm Cảnh cùng Thời Hàn đều có tỉ lệ trúng bóng rất cao, đã vượt qua số điểm của mấy đội khác.
Đến lượt Tô Đào ném, cô có chút khẩn trương, trước giờ cô chưa từng chơi bóng rổ cùng lắm thì cũng là kiếp trước từng học một khóa thể dục ở trường.
Cô có chút lo lắng mình ngay cả chạm rổ cũng không được.
Lâm Cảnh nhận thấy cô đang căng thảng liền đi đến an ủi nói: "Em chỉ cần ném bừa một cái là được, chúng ta thắng rồi mà"
Khách quý tổ 1 tổ 2 kiểu: Từ! Cái này là lời mà con người có thể nói ra sao?
Tô Đào nhìn về phía anh, nâng tay lên, ngón tay thon dài cầm lấy bóng.
Bóng ở trong tay xoay chuyển, Tô Đào giơ tay lên ngang tai, nhắm vào rổ rồi dùng lực ném về phía trước.
Giống hệt như cô tưởng tượng, không trúng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không biết vì sao mà cô cảm thấy quả sau cũng sẽ rơi xuống.
"Không sao, vẫn còn thời gian", Lâm Cảnh dùng ánh mắt cổ vũ nhìn cô, rồi nhặt một quả bóng lên.
"Ừm ừm"
Tô Đào thay đổi tư thế, học theo cách Lâm Cảnh dùng một tay ném bóng, cô nâng bóng lên vừa muốn ném ra thì bóng trong tay quay nửa vòng rồi rơi thẳng xuống đất.
Thời Hàn không hề khách khí mà cười nhạo bạn cùng bàn của mình.
"Đào Tử, không ngờ vẫn còn thứ mà cậu không biết đó, hôm nay quả thật không uổng công đến đây mà, hahahahaha", anh cùng Tô Đào quen biết bảy tám năm, ngồi chung bàn ba năm chưa bao giờ thấy cô thất bại.
"Cậu còn cười nữa mình sẽ nói quá khứ thời cấp ba cho fan của cậu nghe", cô cũng đâu phải thần tiên đâu, sao cái gì cũng biết được chứ.
Hiển nhiên là uy hiếp này quá vô dụng, Thời Hàn nghe xong còn cười to hơn.
Tô Đào cái người này mỗi lần buông lời hung ác đều chỉ giả vờ hung thôi.
Một phút thời gian sắp trôi qua, Tô Đào có chút sốt ruột, ít nhiều cũng phải trúng một cái chứ.
Ở mấy giây cuối cùng, Tô Đào nhắm mắt ném ra một cái, âm thanh bóng rơi xuống đất trong tưởng tượng không hề diễn ra.
Trợn mắt nhìn lên, quả bóng kia lại kẹt ở trên khung rổ.
Hiện trường lập tức vang lên tiếng cười ầm ĩ.
Cô hình như còn nghe được tiếng đấm mặt đất nữa kìa, quay đầu nhìn sang thì thấy mấy vị khách quý cười ngặt nghèo, cong cả eo, còn có một người quỳ cả xuống đất vừa cười vừa đấm mặt đất bùm bụp.
Có buồn cười như vậy sao?
Chỉ là.. chỉ là bị kẹt thôi mà?
Cô có chút tự kỷ rồi.
Cô vừa bất lực vừa phiền muộn quay đầu nhìn về phía người duy nhất đang nhịn cười- Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh thấy dáng vẻ cô đầy ủy khuất liền nhìn cô cười một cái, sau đó nói với đạo diễn: "Đạo diễn à, cô ấy nghiêm túc như vậy