"Nhu Nhu cuối cùng cũng nhớ ra anh rồi.", một tay của Lâm Cảnh còn bị cô nắm, đành phải dùng một cái khác khoác lên đỉnh đầu cô, xoa xoa đầu nhỏ của cô.
Tô Đào kinh ngạc che miệng lại, phải mất một lúc mới lấy lại được suy nghĩ.
"Là..... thật! Thực sự là anh, anh thực sự là tiểu ca ca, Chúa ơi. Chúa ơi!" Nói chuyện đều lắp bắp, mặc dù hiện tại Lâm Cảnh chứng thực anh chính là tiểu ca ca bị lừa bán cùng cô, trong lòng Tô Đào vẫn cảm thấy khó có thể tin được.
Nó giống như một giấc mơ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Là anh.", thanh âm ôn nhuận của Lâm Cảnh vang lên bên tai.
Tô Đào trong lòng cái gì cũng có cảm giác, nhiều năm sau gặp tiểu ca ca lúc nhỏ cùng hoạn nạn, cảm giác lớn nhất chính là kích động, cô kìm lòng không được nâng khuôn mặt đỏ bừng của mình đi vòng tròn tại chỗ, còn nhảy nhót hai cái.
Lâm Cảnh buồn cười đặt tay lên lưng cô, ấn người vào trong ngực.
"Anh đã chờ đến ngày hôm nay." Anh nói vào tai cô.
Tô Đào ngẩng đầu lên, tựa cằm vào ngực anh, vô tình áp tai vào môi anh, dưới ánh mắt của Lâm Cảnh từ từ đỏ mặt, lập tức lại vùi đầu vào trong đó.
Lâm Cảnh cười khẽ vài tiếng,
Tô Đào vùi đầu càng sâu.
"Nhu Nhu, chúng ta định đứng ngoài cửa luôn sao?" Anh ngược lại không ngại, chỉ sợ một chút có nhân viên khách sạn tới quét dọn vệ sinh, tiểu cô nương sẽ thẹn thùng.
"Vào... Vào phòng." Tô Đào lắp bắp nói xong, chạy vào phòng, cô không đóng cửa.
Cũng mặc kệ Lâm Cảnh phía sau, chạy đến toilet, trong gương mặt cô đỏ lên không ra hình dạng, Tô Đào vỗ mặt dùng nước lạnh qua một lần, nhiệt độ trên mặt rút xuống mới đi ra ngoài.
Cô chẳng qua chỉ là vài phút không xuất hiện trong tầm mắt mình, Lâm Cảnh liền cảm thấy rất nhớ cô.
"Làm sao anh tìm được em, làm sao anh biết biệt danh của em?" Tô Đào đi tới bên cạnh anh, hỏi ra vấn đề vừa rồi muốn hỏi, cô thật sự có quá nhiều điều muốn hỏi.
Cô nhớ không bao giờ nói tên mình với anh.
Lâm