Sự Trở Lại Của Em Gái Quốc Dân

Chương 15


trước sau


????: Mọi người đã nghỉ Tết chưa? Mọi người ăn Tết vui vẻ nha ????
...

Tô Lê đem chuyện vừa rồi nói với ba mẹ, Diệp Ngưng xử lý xong vết thương trên đầu con trai, đau lòng trừng mắt nhìn anh vài lần, buổi sáng mới chảy máu, buổi chiều bảo đi mua kem lại thì bị thương.

Còn có Tô Đào, Diệp Ngưng lần đầu tiên biết con gái mình không hiền lành ít nói như vẻ bề ngoài, tiểu nha đầu tuyệt đối không chịu thiệt, ngữ trọng tâm trường* giáo dục một trận.

*ngữ trọng tâm trường:
Lời lẽ sâu sắc và mạnh mẽ,  tình cảm sâu sắc.

Khi nghĩ đến những gì con trai nói, bà có thể tưởng tượng được cảnh tượng kia có bao nhiêu tráng lệ, điều đó thực sự không thể gắn liền với con gái mình cùng một chỗ.

Tô Vân Đình không nỡ thấy bộ dạng ủ rũ của con gái, vội ôm cô vào lòng nhẹ giọng dỗ dành, kéo đứa lớn ôm đứa nhỏ trốn vào thư phòng, ba cha con còn vụng trộm lấy theo mấy cái bánh ngọt.

Diệp Ngưng bị bọn họ làm cho bật cười.

Một lát sau, đột nhiên có người gõ cửa một cách thô bạo, mơ hồ xen lẫn với tiếng hét chói tai. 

Diệp Ngưng nhíu mày, trên mặt lộ vẻkhông vui, không biết bấm chuông cửa sao?

Người ngoài cửa thấy chưa có người đến mở cửa, người ngoài cửa lại gõ to hơn, giống như muốn đập xuyên cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Diệp Ngưng cố nén không vui mở cửa, đang đứng ngoài cửa là một người phụ nữ thô kệch*, làn da ngăm đen như đứa nhỏ phía sau bà, mắt nhỏ mũi tẹt, khí thế hùng hổ, vừa nhìn thấy Diệp Ngưng lập tức mắng chửi.

*thô kệch: cao lớn, ngũ đại tam thô.

"Cô chính là mẹ của nha đầu chết tiệt kia? Nhìn cô cũng không phải người có tố chất, gõ nửa ngày như vậy mà cũng không mở cửa, khó trách lại dạy ra đứa nhỏ không có giáo dưỡng như vậy!"

Bà ta lại nhìn thoáng qua trong phòng khách, "Nha đầu chết tiệt kia đâu?"

Diệp Ngưng là một giáo viên đại học, mỗi ngày đều tiếp xúc với giới nhân văn, chưa từng thấy qua người phụ nào chanh chua mắng chửi như vậy, sửng sốt trong nháy mắt rất nhanh liền phản ứng lại, đè nén tức giận nói, "Cô ăn nói kiểu gì vậy?"

"Phì!" Người phụ nữ nhổ nước bọt, âm dương quái khí nói: "Lão nương cứ nói chuyện như vậy đấy, cô đừng có giả ngu, con gái cô đâu? Gọi nha đầu chết tiệt kia ra đây, đem cái này ném lên người con tôi, nó có thể nghĩ ra chuyện như vậy, nhìn cô cũng không phải là loại hàng tốt gì."

Diệp Ngưng trong lòng lộp bộp một chút, cho dù ngốc cũng biết là ai tìm tới cửa, bất quá bà sẽ không gọi con gái ra, người này nhìn qua rất hung hăng bà sợ sẽ doạ đứa nhỏ.

Hơn nữa, là con trai bà khi dễ người trước, Nhu Nhu bất quá chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi.

Trong thư phòng có ba người đang ăn ngon, hai lớn một nhỏ rốt cục ý thức được có gì đó không đúng, liếc nhau ăn ý buông bánh ngọt trong tay xuống, Tô Đào lau kem ở khóe miệng, linh hoạt nhảy xuống ghế đi về phía phòng khách.

Hai ba con theo sát phía sau.

Tô Đào đang đi tới cửa phòng khách nghe nói như vậy, ánh mắt nhất thời lạng xuống, Tô Vân Đình thì nhanh chóng đi tới ôm vợ ra phía sau lưng, không vui nói: "Cô là ai?"

Tô Đào thấy Triệu Tuấn đứng bên cạnh, trong lòng đã hiểu hết thảy, không khỏi hừ lạnh một tiếng, còn mặt mũi mà tìm tới nhà cô.

Mẹ Triệu Tuấn không nghĩ tới trong nhà còn có một người đàn ông ở đây, kiêu ngạo giảm xuống một chút, "Con gái anh khi dễ con trai tôi."

Tô Vân Đình nghe xong lời này bật cười, nhìn Triệu Tuấn bên cạnh bà ta, đứa nhỏ này khẳng định về nhà không nói thật mới có chuyện này.

Triệu Tuấn bị ông nhìn đến chột dạ , lui về phía sau một bước, người phụ nữ kia thấy bộ dáng không có tiền đồ này của cậu, tức giận hung hăng nhéo cánh tay cậu một cái, Triệu Tuấn nhất thời đau đến nhe răng trợn mắt.

Người phụ nữ kia lại giống như là không nhìn thấy.

"Việc này anh nhất định phải cho tôi một câu trả lời, bằng không chúng tôi sẽ kiện các người, con của anh gây họa như vậy sao?"

Tô Vân Đình vừa nghe kiện, trên mặt nghiêm túc lên, ông cũng không xa lạ gì.

Mẹ Triệu Tuấn cho rằng lời này của mình dọa ông, liếc mắt nhìn Diệp Ngưng một cái, đắc ý, "Bất quá các người nếu muốn giải quyết riêng cũng không phải không được, 5 vạn, việc này có thể quên."

Tô Đào ở phía

sau nghe thấy những lời này phốc xuy cười ra tiếng, người phụ nữ này thật sự là sư tử mở miệng, 5 vạn, miệng mở ra dễ dang phun ra 5 vạn, giống như 5 vạn như 5 đồng vậy, sao bà không đi ea đường nhặt đi?


Ở thời đại 5 đồng có thể mua một túi ma thuật sĩ, 5 vạn bây giờ cũng không phải là một con số nhỏ.   

"Con nói dì!"  Tô Đào từ phía sau ba mẹ chui ra, "Triệu Tuấn cùng anh trai cậu ta khi dễ con gái người ta trước, sau đó làm anh trai con bị thương, một nhà chúng con không so đo thì thôi, dì còn tới cửa đòi bồi thường, có phải quá đáng hay không."

"Mày chính là nha đầu chết chóc ném shit lên mặt con trai tao?" Người phụ nữ rốt cục cũng nhìn thấy Tô Đào, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi hận không thể bóp chết cô.

Tô Vân Đình ngồi xổm xuống muốn ôm con gái đi, Tô Đào ngược lại không sợ, vỗ vỗ tay baba  làm cho ông yên tâm, quay đầu nói: "Đó chỉ là con tự vệ mình."

Diệp Ngưng lo lắng người phụ nữ kia sẽ động thủ với con gái, ánh mắt nhìn chằm chằm động tác của bà ta.

"Con trai tao căn bản không chạm vào ngón tay mày."

Tô Đào cười trào phúng, giòn giã kêu lên, "Anh ơi."

Tô Lê đáp ứng đi tới với những vết bầm tím trên mặt và một vết sưng đỏ trên trán, Tô Đào chỉ vào vết thương trên mặt anh trai cô nói: "Dì thấy không? Là con trai dì đánh."

Người phụ nữ không tin. "Không thể nào, con trai tao sẽ không đánh ai cả."

"Cậu ta khi dễ nữ sinh, tôi đi lên ngăn cản, cậu ta cùng anh em liền động thủ với tôi, buổi chiều tôi cùng em gái đi ra ngoài mua đồ, cậu ta cùng em trai ở trên đường ngăn cản không cho chúng tôi đi, còn dùng đá ném vào đầu tôi." Tô Lê chỉ vào vết sưng trên trán mình.

"Triệu Tuấn chính con nói, có phải con động tay hay không?"

Triệu Tuấn nghe vậy cúi đầu, không dám nói chuyện cũng không dám nhìn Tô Đào.

"Cậu đanh doạ con trai tôi đấy! Ai biết có phải là cậu tự mình dập đầu hay không, cậu có chứng cớ gì, cậu không thể đổ lên đầu con trai tôi?"

"Con nghe nói trong đồn cảnh sát có máy phát hiện nói dối, kiểm tra một chút là biết có phải là thật hay không." Ánh mắt Tô Đào liên tục nhìn về phía Triệu Tuấn.

"Ma ma, chúng ta đi thôi.", Triệu Tuấn sắp chịu không nổi, hiện tại cậu hối hận muốn chết vì không nói thật với mẹ cậu.

Người phụ nữ kia vốn không tin chút nào, hiện tại nhìn biểu hiện của con traicũng tin bảy tám phần, nhưng vì mặt mũi vẫn cứng miệng như trước, "Cũng không phải con trai tôi đánh."

Tô Đào sâu kín nói: "Con trai dì xốc váy con gái lên."

Người phụ nữ: "Không phải con trai tôi."

Tô Đào vẫn sâu kín nói: "Con trai đi đánh anh trai con."

Người phụ nữ: "Không phải."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Tô Đào: "Con trai dì bảo tôi gọi anh ta là ông nội Triệu Tuấn."

Tô Vân Đình: Ranh con.

Người phụ nữ: "Không."

Tô Đào: "Con trai dì xốc váy con gái lên."

Người phụ nữ: "Không."

Tô Đào: "Con dì ông đánh anh trai con."

Người phụ nữ: "Không."

Tô Đào: "Con trai dì bảo tôi gọi anh ta là ông nội Triệu Tuấn."

Người phụ nữ: "."

Triệu Tuấn đều muốn khóc.

Tô Đào vẫn tiếp tục: "Con trai dì xốc váy con gái lên."

Diệp Ngưng: "..."

Bà sinh ra một cái máy đọc lại đi!
1

Người phụ nữ: "..."

Hiện tại trong đầu bà ta cảm thấy trong đầu đều là ba câu này, nhất là thanh âm u u kia, bà không muốn tiếp tục nghe nữa.

Nhìn bóng lưng hai mẹ con xám xịt chạy trốn, bàn tay nhỏ bé của Tô Đào vỗ một cái, xử lý xong!



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện