"Sao?" Thẩm Phi nghi hoặc lên tiếng, "Đã định rồi ư? Tôi nghe nói cuốn Mạn Châu đã sớm bán đi, hơn nữa sau khi bán đi liền gửi thông báo mời diễn viên cho rất nhiều diễn viên, vẫn không có khởi động là bởi vì nữ chính chậm chạp không hoàn thành, là tin tức của tôi quá kín sao?"
Trương Ngữ Phù: "Tôi cũng nghe nói chưa hoàn thành."
"Vườn bưởi ở đây." Lâm Cảnh không định tiếp tục đàm luận với bọn họ về đề tài này, vừa chuyển đề tài, liền chuyển đến vườn bưởi đã gần trước mắt.
Khu vực này trồng hơn chục cây bưởi, cây nào cũng trĩu trịt những trái bưởi nặng trĩu, có cành cong queo nhưng những cây bưởi này đều được kéo lên cao đến mức chỉ nhón chân cũng không thể chạm tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ có một quả bưởi cực lớn treo trên cành cây gầy guộc gần như bị dập nát, được Trương Ngữ Phù hái xuống.
Ngay khi Tô Đào đang suy nghĩ có nên trèo cây hay không, Tôn Thạch không biết từ đâu mang tới một cái thang, đặt xuống dưới gốc cây, rất ổn định.
Còn chưa từng trải nghiệm hái bưởi, Tô Đào xắn tay áo lên trên nóng lòng muốn thử, cô muốn thử một lần.
"Đi đi, anh đỡ em lên." Lâm Cảnh nhìn biểu tình của cô liền biết cô đang suy nghĩ cái gì, muốn chơi thì chơi đi, dù sao cũng có anh ở phía dưới che chở.
Tô Đào từ khi nghe nói muốn đi hái bưởi nụ cười trên mặt vẫn chưa ngừng, lần này có thể tự mình ra trận khẳng định phải hái một trái lớn nhất, Lâm Cảnh một tay vịn một bên thang, một tay nâng nửa cánh tay cô, Tô Đào một chân vừa đặt lên liền nghe Trương Ngữ Phù nói.
"Đào Tử, để tôi đến, cô đừng làm hỏng." Trương Ngữ Phù hư tình giả ý quan tâm, Tô Đào biết cô ta lại bắt đầu, nếu như mình đi xuống để cô ta lên, cư dân mạng lại nói sợ mình ngã sẽ không sợ cô ta ngã.
Nếu như là người khác nói lời này cô cũng sẽ không nghĩ nhiều, nhưng đối phương là Trương Ngữ Phù, điều này không cho phép cô không nghĩ nhiều.
Nhìn mặt đất, mặt đất mềm, cho dù đứng trên thang thật sự ngã xuống độ cao hơn một thước này chỉ sợ khó khăn.
"Có anh ở đây, em không ngã được.", Lâm