Tô Lê chỉ một lòng muốn yêu đương không muốn quan tâm sự nghiệp, tất cả tài nguyên tốt đưa đến cửa rồi nhưng đều bị anh từ chối, đến lúc bản thân anh tưởng chừng sắp được hưởng thụ trái ngọt của tình yêu thì cũng là lúc anh bước chân vào phần mộ của hôn nhân.
Quả nát, mộ sụp đổ!
Triệu Nhất Manh bị chó săn chụp được tại một bữa tiệc cùng với tiểu thịt tươi có quan hệ bất chính.
Hai người ở trên Weibo tuyên bố chia tay, trong thống cáo nói rằng hai người bọn họ chia tay từ lâu rồi, nói Triệu Nhất Manh không phải là kẻ bắt cá hai tay.
Nhưng người có não một chút liền biết chuyện này chắc chắn là giả chẳng qua là muốn giữ lại cho đối phương ít mặt mũi.
Thấy Idol nhà mình bị cho đội nón xanh, Tô Đườngsao có thể bỏ qua dễ dàng được, tất cả đều chạy sang Weibo của Triệu Nhất Manh châm chọc cô ta, nói cô ta sử dụng Tô Lê như môt cái đệm nhảy, nguồn rủa cô ta nhảy cao bao nhiêu ngã xuống thảm bấy nhiêu.
Weibo của Triệu Nhất Manh giống như trên chiến trường ngày ngày bị đánh cho tơi bời.
Tô Lê trải qua chuyện như vậy rất lâu sau cũng không xuất hiện, lần tái xuất thì im lặng không hề đề cập đến người nào đó nữa, chỉ chuyên tâm phát triển sự nghiệp, nhóm fan thể hiện bản thân sẽ ủng hộ hết sức.
Lúc này khi Tô Đào nhìn thấy cô ta, trong lòng cảm thấy ghê tởm giống như ăn phải ruồi bọ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đời này cô tuyệt đối sẽ không để anh trai giẫm lên vết xe đổ của kiếp trước.
Nghĩ đến những gì thợ trang điểm nói với cô lúc nãy, ánh mắt Tô Đào trở nên lạnh lùng, chẳng phải chỉ là sao hạng hai thôi sao!
Cô mới không thèm sợ đâu, kể cả cô ta có là con gái của thần thì cô cũng không để cô ta tiếp cận Tô Lê.
Hơn nữa, hiện giờ cô không có ý định tiến vào giới giải trí, cũng không sợ Triệu Nhất Manh sẽ báo thù.
Triệu Nhất Manh thấy Tô Đào phớt lờ mình liền hừ lạnh một tiếng, tiếp tục sai bảo trợ lý làm này làm nọ.
Cuối cùng cũng đến phân cảnh của Tô Đào.
Cảnh này là nói về phần đầu của câu chuyện.
Tiểu Khê do Tô Đào đóng bị mẹ nuôi bỏ rơi ở trước cửa cô nhi viện, viện trưởng dắt cháu gái ra khỏi cửa tình cờ gặp được liền thu nhận cô, cảnh này có cô và Triệu Nhất Manh diễn chung.
Diệp Ngưng bật cười khi nhìn thấy bộ dạng sau khi hóa trang của con gái mình, đầu tóc bù xù, mặt lấm tấm vết đen, trên tay ôm một con búp bê bằng vải vụn, lại nghĩ đến hoàn cảnh của nhân vật con gái mình diễn cảm thấy trong lòng dâng lên mấy phần đau lòng.
Nếu như con gái yêu nhà mình thật sự phải trải qua cuộc sống như vậy, bà sẽ đau lòng chết mất, cả đời cũng sẽ không tha thứ cho bản thân.
Đối với mỗi cảnh quay, sau khi các diễn viên đều hiểu rõ lời thoại cùng với vị trí của mình, đạo diễn hô một tiếng chính thức bắt đầu quay phim.
Trong màn hình, Tô Đào mặc một bộ quần áo vá víu, trong tay ôm một con búp bê cũ nát không còn nhìn rõ màu sắc, đầu tóc bù xù dính đầy vài chiếc lá, hai tay nhỏ bé nứt nẻ nghiêm trọng.
Cô ngây người đứng ở đó ngẩng đầu nhìn ra xung quanh, đó là nơi vô cùng lạ lẫm, sự bất lực và hoảng sợ hiện rõ trong mắt khiến cô ôm chặt con búp bê trong lòng vì đây là thứ duy nhất mà cô quen thuộc ở nơi này.
Từ Thiên theo dõi qua ống kính tán thưởng gật gật đầu, biểu hiện của Tô Đào thật khiến ông vô cùng kinh ngạc vui mừng.
Đúng lúc này, cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra, là một bà lão mặt mũi hiền lành dắt theo một đứa bé ăn mặc như một cô công chúa nhỏ bước tới, bà ấy nhìn thấy cô thì kinh ngạc một hồi, vội vàng ngồi xuống, "Cô bé, sao con lại ở đây một mình vậy?".
Tô Đào dùng kinh nghiệm của mình thay thế cho kỹ thuật diễn, cô nhớ tới tình cảnh năm đó của mình, lúc tỉnh dậy cô cũng đang nằm ở trước cửa cô nhi viện, là viện trưởng mama lúc ra ngoài đã phát hiện ra cô, tình huống của cô lúc đó so với Tiểu Khê còn thảm hại hơn.
"Không ai cần cháu nữa rồi.", khi Tô Đào nói câu này, nước mắt ngay lập tức rơi xuống.
Khiến ngay cả diễn viên lão làng hợp tác với cô cũng ngầm cảm thấy cô bé này diễn không tồi.
"Đừng sợ, bà cần! Sau này sống cùng bà có được không?", viện trưởng yêu thương sờ sờ má cô, trong mắt đều là sự đau lòng.
Đến lượt Triệu Nhất Manh biểu diễn, con bé tiến lên một bước, chặn ống kính