Lưu Hàng bị chọc tức đến phát khóc.
Hướng Hồng dạy Tô Đào hai năm, đứa bé này trước giờ rất an tĩnh, học hành vẫn luôn đứng nhất nhưng giọng điệu của Lưu Hàng cũng không có vẻ gì là nói dối, nhất thời không biết nên tin ai.
"Thưa cô, trong tay em có một bài thi toán vừa mượn của một bạn học lớp 6, nếu như em có thể làm đúng hết có phải sẽ chứng minh được em không có chép bài hay không.", nói xong lôi từ trong ngăn bàn một bài thi mới tinh không có nếp nhăn nào.
Hướng Hồng không thể tưởng tượng được nhìn Tô Đào, nếu ngay cả bài thi lớp 6 cũng làm được thì câu hỏi của lớp 3 chắc chắn sẽ giải ra không cần phải sao chép.
Sau khi được sự đồng ý của cô chủ nhiệm, Tô Đào mượn bục giảng để dùng, cô đứng ở trên đó một tay cầm bài thi một tay cầm phấn, tốc độ giải bài rất nhanh.
Mỗi một dấu chấm dấu phảy đều rất tự nhiên viết ra.
Lúc giải một bài toán, cô đều không cần suy nghĩ mà trực tiếp viết ra đáp án giống như đang làm toán 1+1=2 vậy, giống như đã in sẵn đáp án ở trong đầu.
Khi viết câu hỏi ứng dụng, Tô Đào trực tiếp viết phương trình và kết quả sau khi đọc câu hỏi.
Thời gian cứ trôi qua, bạn học phía dưới đều lộ ra vẻ không thể tin nổi, sau đó nhìn chằm chằm vào động tác của Tô Đào, nhất là Lưu Hàng nhìn không chớp mắt chỉ sợ bỏ lỡ một giây thì Tô Đào có thể làm bậy.
Không đến mười phút, Tô Đào dứt khoát bỏ bút xuống cầm theo bài thi đưa cho Hướng Hồng, "Cô ơi, em làm xong rồi."
Hướng Hồng ngơ ra một lúc không có phản ứng lại, Tô Đào lại gọi một tiếng, cô ấy mới tiếp nhận bài thi, "Cô xem xem.", cô quả thật rất sốc, như vậy cũng quá nhanh rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nhanh chóng lật xem bài thi của Tô Đào sau đó cầm viên phấn đỏ bước lên bục giảng.
Câu hỏi trắc nghiệm đúng hết.
Các câu hỏi số học đều đúng
Câu hỏi nhận xét đều đúng.
Câu hỏi biểu đồ đều đúng.
Câu hỏi bổ khuyết đều đúng.
Câu hỏi ứng dụng đều đúng.
Còn có một danh sách công thức tổng hợp để trả lời các câu hỏi.
Quá trình giải quyết vấn đề của Tô Đào ngắn gọn dễ hiểu, đáp án chính xác, hơn nữa chữ viết cũng đẹp, bài thi gọn gang sạch sẽ.
Từng cái từng cái dấu tích đỏ bừng cả trang giấy, càng về sau càng khiến người ta kinh hồn khiếp đảm, không lẽ lớp của cô sắp có một thiên tài ra đời sao?
"Tất cả các đáp án của bạn học Tô Đào đều chính xác, không có tình huống gian lận.", đề toán lớp 6 này là do toàn bộ thầy cô trong tổ biên soạn, đáp án còn chưa được in ra, trước mắt chỉ có cô mới có câu trả lời, Tô Đào không có khả năng lấy được nó.
Đề thi này đối với một em học sinh lớp 3 mà nói độ khó vô cùng cao, đổi lại bất kỳ ai cũng không thể đạt được điểm tuyệt đối, Tô Đào không chỉ làm nhanh mà còn đúng hết.
Cô thật sự không thể chờ đợi mà đi nói với các giáo viên toán khác.
"Mình biết mà Đào Tử nhà mình sẽ không gian lận đâu, thời gian chép bài còn không nhanh bằng cậu ấy tự làm đâu.", bạn học Nhan Thanh Thanh lại được dịp đắc ý khoe khoang.
Tô Đào cũng rất bất lực nha.
"Đúng vậy, Tô Đào vẫn luôn đứng hạng nhất trong lớp mình, mình mới không tin cậu ấy chép bài đâu."
"Tô Đào bình thường ngay cả bài tập cũng không chép sao có thể chép bài lúc kiểm tra được chứ!"
Bạn học này, bạn đã bại lộ rồi đó.
Lưu Hàng nghe thấy mọi người đều nói giúp Tô Đào, nhịn không được nằm sấp xuống bàn khóc, đôi vai nhỏ run run, khi về nhà cậu sẽ lại bị giáo huấn cho mà xem!
Hướng Hồng vô cùng đau đầu, dỗ cả một tiết, cuối cùng tiết học cũng không có hoàn thành.
Nước mắt của Lưu Hàng mặc dù ngừng rơi, nhưng vẫn còn sụt sịt.
Tan học, Hướng Hồng thậm chí còn không thèm giao bài tập về nhà, đi nhanh đến văn phòng của các thầy cô dạy toán.
Ngược lại, Tô Đào cảm giác có chút áy náy, luôn cảm thấy mình đang bắt nạt trẻ con.
Cô lấy từ trong ngăn bàn ra một cái bánh kem vị dâu để mang qua đưa cho Lưu Hàng, đồng thời cũng cầu nguyện ngàn vạn lần việc này sẽ không để lại trong lòng cậu bóng ma tâm lý.
Nếu không tội của cô sẽ rất nghiêm trọng nha!
Nhan Thanh Thanh tức đến mức không muốn tiếp tục để ý đến cậu ta nữa, vậy mà cô còn muốn đưa bánh kem cho Lưu Hàng, cho nên cô từ trong tay Tô Đào lấy đi bánh kem dâu tây, tự xé ra ăn, "Ngon quá đi, không cần phải đưa cho cậu ta ăn."
Tô Đào chạm nhẹ cái mũi nhỏ của cô ấy.
Đành chịu lấy cái bánh nhỏ cuối cùng trong ngăn bàn ra, Tô Đào bước tới đưa cho Lưu Hàng nhưng cậu không chịu nhận lấy, quay mặt sang chỗ khác.
Đây là vẫn còn tức giận sao!
"Là vị dâu