Lúc Triệu Nhất Manh tới, Tô Đào đang nhận lấy một mâm trái cây do trợ lý đạo diễn đưa tới, hai người ăn uống vui vẻ, trợ lý đạo diễn không chỉ có một mình hắn, hiện tại cũng không có công việc khác, hắn cũng coi như là nhàn rỗi.
Nhìn thấy cô ta đến, trợ lý Vương Uy ngấp nghễ cười, buông tăm xỉa răng trong tay xuống, đứng lên ruồi nhặng xoa tay, "Chị, chị tới rồi."
"Ừm", Triệu Nhất Manh lãnh đạm lên tiếng, nửa ánh mắt cũng không cho hắn, "Chú Từ đâu?"
Từ khi còn bé cô từng quay phim của Từ Thiên một lần nên cô vẫn gọi ông như vậy.
"Đạo diễn đang bận."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Dẫn tôi đi qua", Triệu Nhất Manh hất cằm, bộ dáng đương nhiên phát ra.
"Được rồi, được rồi." Vương Uy cũng không muốn chọc cô cô này, nếu cô ta náo loạn ở trường quay, quay đầu lại bị mắng, cho nên hắn quay đầu dặn dò Tô Đào một chút, "Đào Tử, tôi đi qua kia một chút."
Không đợi Tô Đào nói chuyện, thanh âm giận dữ của Triệu Nhất Manh vang lên, "Tô Đào? Sao cô lại ở đây?" Trên người còn mặc cảnh phục.
Vừa rồi cô vẫn cúi đầu ăn, Triệu Nhất Manh không biết đó chính là cô.
Tô Đào ngẩng đầu liếc cô ta một cái, tiếp tục cúi đầu ăn.
"A ~ tôi biết rồi, Dư tổng xong đời, cô đương nhiên có thể tiếp tục nhận tài nguyên rồi." Triệu Nhất Manh âm dương quái khí nói, nơi này nhiều người nhìn như vậy, cô ta cũng không sợ cô sẽ đối xử với cô ta như thế nào.
"Không nghĩ tới cô cư nhiên có thể nhận được kịch của Đạo diễn Từ, đây là lại có kim chủ nào đó."
Tô Đào nuốt xuống đồ ăn trong miệng, nhẹ nhàng nói: "Thì ra cô tiếp diễn đều là dựa vào Kim Chủ a, bội phục."
Triệu Nhất Manh: "Cô!" Tô Đào lạnh lùng nhìn cô một cái, lời sau cũng không nói ra.
Vương Uy ở một bên nhìn mà kinh hồn bạt vía, nghĩ thầm lá gan Đào Tử cũng quá lớn, Triệu Nhất Manh chính là tiểu công chúa trong giới giải trí, cho dù thái độ của Đạo diễn Từ đối với cô không tệ, nhưng cũng không thể vô tư như vậy.
Âm thầm chọc chọc đi tới sau lưng Tô Đào, kéo quần áo của cô.
"Còn không dẫn tôi đi." Triệu Nhất Manh liếc mắt nhìn Vương Uy một cái.
Vương Uy xoay người muốn dẫn đường, đã thấy Từ Thiên và Lâm Cảnh chính một trước một sau đi về phía này.
"Chú Từ, Anh Cảnh."
Người còn