Cả lớp đã tập mãi thành quen.
Triệu Lộ nhàn nhạt nhìn cô như cũ, không nói gì.
Cô ấy đang đợi, đợi đến lúc não của cô hoạt động lại.
Tô Đào mờ mịt mở ra một khe hở, nhìn chằm chằm Triệu Lộ mấy giây, trong mắt cuối cùng cũng lộ ra một tia sáng, "Lộ Lộ, có chuyện gì vậy!"
Điều này cho thấy cô đã tỉnh được một nửa, ít nhất đã nhận ra được ai với ai.
Triệu Lộ mặt không cảm xúc quay mặt của cô về phía Thời Hàn, "Nhìn quen mắt không?"
Tô Đào chớp chớp mắt, thành thực nói, "Có chút nha."
Thời Hàn: "..."
Sao nhìn giống trẻ con quá vậy trời!
Có hơi dễ thương thôi nhé!
Cả lớp: "..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Em ấy còn nhỏ, tình cảm đơn thuần, cả lớp tự an ủi trong lòng.
Mất mặt quá đi!
Triệu Lộ véo véo má cô, "Bây giờ thì sao!"
Tô Đào lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, ôm khuôn mặt đỏ bừng của mình tố cáo, "Lộ Lộ không dễ thương chút nào hết á!"
Triệu Lộ đảo mắt khinh bỉ, vứt xuống một câu sau đó trở lại chỗ ngồi, "Mau dẫn bạn học mới đi nhận đồng phục và sách đi".
Tô Đào oh một tiếng, chậm rãi đứng dậy, nói với Thời Hàn, "Bạn học mới đi theo mình, mình là lớp trưởng của lớp, người vừa mới hung dữ là ủy viên học tập Triệu Lộ.", cô cũng là người nóng tính nhé, mặc dù nói người lớn không nên so đo nhưng ai bảo cô có tính khí nóng nảy lúc rời giường nha!
Cô phải báo thù!
Triệu Lộ không chút động tĩnh, cô mới không thèm so đo cùng trẻ con.
Thời Hàn gật đầu đi theo sau Tô Đào, Tô Đào chu miệng uất ức, vẫn là Thanh Thanh dễ thương nhất, chỉ tiếc Thanh Thanh không có ở đó, cảm giác không ngủ đủ giấc thật sự là hỏng bét mà.
Sau khi đi được một đoạn mới nhớ ra ở phía sau còn có một người nữa.
Tô Đào chợt nhận ra mình vừa mới giận cá chém thớt lên người khác, lúc này có chút áy náy, liền quay đầu lại cười nói, "Xin chào, mình tên Tô Đào, bạn tên.. là.. gì!", vừa giới thiệu xong bản thân, Tô Đào bây giờ mới nhận ra người này là ai.
"Mình tên Thời Hàn.", Thời Hàn buồn cười nhìn mắt cô chậm rãi mở to, vẻ mặt chậm rãi biến thành kinh ngạc, không nhịn được cười một tiếng.
Nghĩ đến sau này anh trai nhà mình cũng trở thành một đại minh tinh, Tô Đào cảm thấy với tư cách là người nhà của một nghệ sĩ tương lai cô nên biểu hiện dè dặt một chút vì vậy lập tức thu lại vẻ mặt khoa trương để bản thân giống dáng vẻ như đã trải sự đời.
Ngẩng mặt lên nhìn cậu lần nữa, lúc này Tô Đào mới phát hiện hai người có khoảng cách rất lớn.
Cô cao 1m6, là một cô gái 12 tuổi thì như vậy đã rất cao rồi, nhưng Thời Hàn bây giờ mới có 15 tuổi thôi, cậu ta ăn phân bón lớn lên sao, hình như cao tới tận 1m8 đó.
Tô Đào ghen tị rồi đó nhưng mà không sao, cô tự cổ vũ bản thân, sau này mình chắc chắn sẽ còn cao hơn.
Tô Đào dẫn Thời Hàn đến phòng giáo vụ, sau khi báo lớp xong cô giáo vụ đo chiều cao và cân nặng của Thời Hàn, phát cho cậu đồng phục và sách giáo khoa sau đó Tô Đào ký tên vào là nhận được rồi.
Thông thường, khi học sinh mới chuyển đến đều là chủ nhiệm lớp phân phó lớp trưởng đi nhận quần áo và sách vở, chính vì vậy mà giáo viên phụ trách những vấn đề này chỉ nhận ra được tên của giáo viên chủ nhiệm hoặc lớp trưởng, cho nên Triệu Lộ mới gọi cô dậy, chỉ là Tô Đào tự hỏi sao chủ nhiệm lớp lại không thông báo trước cho cô vậy.
Trên đường về Tô Đào có nói cùng Thời Hàn mấy câu, phát hiện cậu ấy một chút dáng vẻ kiêu ngạo cũng không có, thật ra cô biết về Thời Hàn không nhiều, kiếp trước cô thường xuyên nhìn thấy cậu trên Weibo, chỉ biết cậu đi lên từ một ngôi sao nhí, lúc còn nhỏ đã đóng vai nam chính trong nhiều bộ phim truyền hình nổi tiếng, sau này lớn hơn một chút thì trở thành thực tập sinh, hiện giờ đang là đội trưởng của một nhóm nhạc, cũng là hát chính nhảy chính của nhóm nhạc và là bộ mặt của nhóm, là một nghệ sĩ toàn năng.
Nhóm nhạc này có 5 người, sau này khi trưởng thành rồi thì rất ít thấy bọn họ cùng nhau biểu diễn, nhưng mà nhóm nhạc này vẫn không giải tán, mà là mỗi người đều phát triển rất tốt ở lĩnh vực sở trường của mình, đặc biệt là Thời Hàn và Tống Tranh là phát triển tốt nhất.
Sau khi cùng với Thời Hàn về đến lớp, Tô Đào chép lại thời khóa biểu đưa cho Thời Hàn một bản sau đó lại tiếp tục ngủ, trước khi nhắm mắt còn không quên dặn Thời Hàn đến giờ ăn nhất định phải gọi cô dậy.
Thời gian một tiết học trôi qua rất nhanh, Tô Đào cảm thấy mình ngủ chưa được bao lâu đã bị gọi dậy, theo lý phải mất một phút não mới hoạt động lại bình thường, đúng lúc chuông tan học cũng reo lên.
Tô Đào cùng với Triệu Lộ dẫn Thời Hàn đến cantin ăn cơm, bởi vì sợ cậu ngại còn dẫn theo cả Lưu Niên đi theo, một đường thu hoạch được rất nhiều lời khen và những cái nhìn chăm chú, mấy người cảm khái Thời Hàn cũng quá nổi tiếng rồi.
Trong lúc ăn cơm Thời Hàn không nhịn được nữa mà nói ra nghi vấn trong lòng, "Tô Đào, cậu bao nhiêu tuổi vậy?"
"12 tuổi.", Tô Đào nuốt xuống một ngụm cơm nói.
12 tuổi! Thời Hàn ngẩn tò te.
Nhất định là do cách hỏi của cậu không đúng rồi, nghĩ nghĩ một chút, Thời Hàn đặt đũa xuống nghiêm túc hỏi,