* Nguyên văn: 你上坟呢, là một câu mắng người của cư dân mạng Trung Quốc
Cái người phiền phức đó rốt cuộc cũng đi rồi, nhưng Tô Đào cũng không có tâm trạng mà tiếp tục làm bài, chỉ ngồi một chỗ ngẩn người.
Thời Hàn còn cho rằng cô đang lo lắng sẽ bị trả thù, liền an ủi nói, "Đừng lo, lúc tan học sẽ có xe của công ty quản lý đến đón mình, cậu đi cùng mình tuyệt đối sẽ an toàn.", dù sao cũng thuận đường mà.
"Mình thấy ý này không tồi, anh của Ngụy Vi cũng không phải là người dễ chọc gì đâu, cậu tay nhỏ chân nhỏ đừng để hắn bắt nạt." Triệu Lộ nghe thấy lời của Thời Hàn thì vô cùng đồng ý.
Chỉ tiếc nhà cô và nhà Đào Tử ở hai hướng khác nhau, nếu không cô có thể bảo vệ cô ấy rồi.
"Đúng vậy, đúng vậy, mình cũng tán thành.", Lưu Niên cũng nói hùa theo.
"Cảm ơn mọi người vừa nãy đã bảo vệ mình, mình cũng không sợ cô ta, anh trai cô ta muốn đến thì đến thôi.", đến rồi cũng chưa chắc đánh thắng được cô, nếu thật sự để một đứa bé bắt nạt mình thì cô đúng là sống uổng phí mất hai đời rồi nha.
"Cậu đừng có mạnh miệng.", Triệu Lộ khuyên nhủ.
"Thật sự không có mà.", Tô Đào thề, "Mình được đai đen Taekwondo nha..", nhìn thấy cái miệng mở lớn cùng với ánh mắt kinh ngạc của Lưu Niên, Tô Đào biết sắp tới mình lại có thêm một chuyện xấu hổ nữa rồi đây, vì thế lập tức dừng lại, cổ võ..
Ba người vẫn nhìn cô đầy nghi ngờ..
"Cậu cứ nghe lời mình đi, sau này đi chung với mình, đợi qua đợt này rồi lại nói.", Thời Hàn khăng khăng giữ ý kiến của mình.
"Người anh em! Cảm ơn cậu nhưng mình thật sự có thể tự đi được!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời Hàn: "..."
Đây là xưng hô kiểu gì vậy, tại sao Tô Đào luôn dùng những từ mà cậu chưa bao giờ nghe qua thế hả!
Tại sao! Tại sao! Tại sao!
Mấy người lại tiếp tục khuyên bảo lần nữa nhưng đều bị Tô Đào ngăn lại.
Sau đó Lưu Niên nghĩ ra một cách điều hòa tất cả, nhà cậu và Tô Đào không xa lắm, cũng chỉ cách có một con phố thôi, nên mấy ngày này cậu sẽ đi cùng Tô Đào, nếu gặp nguy hiểm thì lập tức báo cảnh sát.
Tô Đào phản kháng không có hiệu quả chỉ có thể đồng ý
Ngày đầu tiên, trôi qua một cách bình yên vô sự.
Ngày thứ hai, lúc Tô Đào và Lưu Niên đi qua một con hẻm thì bị mấy người chặn lại.
Là Ngụy Vi cùng anh trai nuôi của cô ta và tiểu đệ của hắn, bọn họ chỉ mang theo một người, có lẽ cho rằng đối phó với một đứa con gái thì thế là đủ rồi
"Mày là Tô Đào? Lớn lên cũng được đấy nhỉ." Triệu Tiêu cùng đàn em của hắn ta chặn trước mặt Tô Đào, dáng vẻ nghiền ngẫm.
Lưu Niên lấy hết dũng khí, đang định mở miệng nói thì bị Tô Đào kéo tay vòng qua mấy người đó tiếp tục đi về phía trước.
"Ây! Đừng đi nha em gái~ chỉ cần em gọi anh một tiếng anh trai, lại thành thật xin lỗi Ngụy Vi vậy thì chuyện lần này coi như bỏ qua, thấy thế nào, hả?" Triệu Tiêu lại ngăn cản trước mặt bọn họ lần nữa.
Tô Đào bị hắn ta làm cho mắc ói, ngẩng đầu lên nói, "Cút!"
Triệu Tiêu vô cùng tức giận, "Đừng có mà rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!", nói xong định tiến lên nắm lấy tay Tô Đào thì bị cô nghiêng mình tránh được.
"Tao cho mày một cơ hội cuối, chỉ cần gọi tao một tiếng Tiêu ca, tao sẽ cho mày một con đường sống.", Triệu Tiêu nhìn chằm chằm vào mắt của Tô Đào với chủ đích tìm thấy dấu vết sợ hãi trong mắt cô.
Tô Đào cười nhạo một tiếng, khinh thường nhìn hắn ta, "Mày cũng xứng hả!"
Hôm nay có lẽ không thể tránh được, cô cũng lâu không động gân cốt rồi, thôi thì coi như luyện tập vậy, "Lưu Niên, trốn cho kỹ nhé."
Tô Đào bình tĩnh cởi bỏ áo khoác đồng phục đưa cho Lưu Niên
Triệu Tiêu bị lời này làm cho tức giận, cũng không thèm quan tâm cô là con gái hay không, đưa tay kéo tóc cô.
Tô Đào động thân tránh thoát, lợi dụng khoảng trống vươn tay chặt xuống lưng hắn ta một phát, Triệu Tiêu bị đánh trúng loạng choạng và ngã xuống đất.
Lưu Niên đang định kêu cứu thì thấy được một màn dũng mãnh này của Tô Đào.
Tên đàn em thấy đại ca mình bị đánh liền xông lên nắm bả vai của cô.
Cảm giác được vai bị ghìm xuống, Tô Đào hung hăng siết chặt cổ tay của hắn ta, dùng sức ném hắn ta ra đằng trước, tên đàn em lăn ra đất gào khóc thảm thiết.
Triệu Tiêu gắng gượng đứng dậy, từ phía sau xông lên ôm lấy Tô Đào ý đồ ném cô xuống đất.
Tô