Giờ ra chơi của ngày hôm sau, Tô Đào nhìn hai người đang đứng ở trước mặt xin lỗi cô, một người không tình không nguyện, một người mặt mũi sưng vù, cuối cùng cũng hiểu được ánh mắt hôm qua của Tô Khác không đúng ở đâu rồi.
Thì ra là muốn tẩn cho Triệu Tiêu một trận.
Triệu Tiêu bị thương không nhẹ, nửa bên mặt sưng húp, nhìn về phía Tô Đào cười vô cùng khó coi, động vào miệng vết thương, đau đến hít một tiếng.
Cái tên Tô Khác này, ra tay thật tàn nhẫn nha! Nước mắt chảy ròng ròng trong tim.
Ngụy Vi bĩu môi, nghĩ đến mặc dù dáng vẻ ngày thường của Tô Khác đối với cô ta không nóng, không lạnh, không quan tâm nhưng từ trước đến giờ cũng không có dáng vẻ hung thần ác sát giống hôm qua, chạy đến bắt cô ta xin lỗi con bé chết tiệt này.
Cô ta lại không biết Tô Đào là em gái của anh ấy, nếu biết chắc chắn sẽ cung phụng như tổ tông, hoặc nếu không thì cũng dám đắc tội nha.
Hiện giờ không chỉ Tô Khác càng thêm ghét cô ta mà ngay cả Triệu Tiêu cũng cạch mặt luôn.
Tô Đào cảm thấy hai người này đã đến xin lỗi rồi, hơn nữa cũng đã nhận được bài học thích đáng, hai bên đã giải quyết xong, cho nên nói xong câu không sao rồi để họ đi.
Triệu Tiêu như được lệnh đặc xá, lập tức nở nụ cười lấy lòng.
Ngụy Vi thì giữ nguyên sắc mặt lạnh lùng.
Tô Đào cũng không thèm quan tâm cô ta đến xin lỗi là thật lòng hay giả vờ, điều cô lo lắng bây giờ là Tô Khác có bị thương hay không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa bước vào cửa của lớp một năm ba Tô Đào đã nhìn thấy số ngày đếm ngược bằng phấn đỏ ở phía cuối lớp, chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi đại học rồi, nhanh thật!
Tô Khác ngồi ở cuối lớp, giống hệt Tô Đào đều thích ngồi ở xó lớp.
Tô Khác chỉ vô tình liếc qua, nhìn thấy Tô Đào đang đứng ở cửa, lập tức bước nhanh đến.
"Nhu Nhu, em đến tìm anh hả?", Tô Khác dựa vào cửa, dáng vẻ cà phớt cà lơ.
Tô Đào nhìn một lượt anh từ trên xuống dưới, thấy trên mặt không có vết thương, thân thể cũng không có dáng vẻ bị thương mới yên tâm, "Duỗi tay ra đi."
Tô Khác ngoan ngoãn duỗi một tay ra.
Tô Đào liếc anh một cái, "Tay kia."
Ánh mắt Tô Khác lập tức nhìn ra chỗ khác, biểu tình chột dạ, "Em làm gì thế! Cái con bé này~"
"Mau duỗi ra nha!" Tô Đào nhìn bộ dạng này của anh liền biết mình đoán đúng rồi.
"Nhanh lên!" Tô Đào thúc giục
Tô Khác không làm được gì, chỉ có thể ngoan ngoãn duỗi tay ra, "Em đều biết rồi sao.."
Quả nhiên đúng như dự đoán, nhìn mức độ sưng tấy nghiêm trọng trên mặt của Triệu Tiêu thì cô chắc chắn tay của Tô Kính cũng bị thương rồi, lực sử dụng đều có sự tác động lẫn nhau, mấy khớp xương của Tô Khác đều đã xanh tím lại rồi, vùng da bị thương trên nắm tay đã bắt đầu kết vảy.
Tô Đào không thèm quan tâm anh, lấy ra thuốc mỡ của Thời Hàn, nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương, thổi thổi mấy cái, sau đó mới bất lực nhìn anh, "Tô Khác, anh mấy tuổi rồi hả? Qua sinh nhật tháng trước mới được năm tuổi đúng không!"
Người nào đó bị em gái nhà mình dạy bảo, chỉ có thể ngượng ngùng lấy tay xoa xoa mũi, làm bộ không có chuyện gì.
Tô Đào nói tiếp, "Em biết là anh muốn trút giận cho em nhưng so với chuyện đó em càng hi vọng anh sẽ không bị thương, sau này không cho phép tiếp tục làm như vậy nữa."
Nghe được mấy lời này, Tô Khác vừa cảm động vừa vui vẻ, suýt chút nữa thì khóc luôn, em gái anh lớn thật rồi!
Nhưng mà sau này anh vẫn sẽ tiếp tục làm như vậy, thậm chí còn phải đánh mạnh hơn, ai cũng không được bắt nạt em gái anh!
Ai cũng không được!
Có điều câu này anh không thể tùy tiện nói ra được, nếu không chắc chắn không thoát nổi bị càm ràm rồi
Tô Khác gật gật đầu, bày tỏ bản thân đã biết rồi, Tô Đào tránh né bàn tay đang làm loạn tóc của cô, nhét thuốc mỡ vào tay của anh rồi về lớp.
"Cảm ơn nha, ngày mai mang cho cậu đồ ăn ngon." Tô Đào ngồi vào chỗ, quay sang bày tỏ biết ơn với Thời Hàn
"Khách khí gì chứ! Cậu bây giờ là thần tượng của mình mà." Thời Hàn cười nói, "Nhưng mà mai thì mình không có lộc để ăn rồi", giọng điệu có mấy phần tiếc nuối.
"Ngày mai cậu không đi học à?"
Thời Hàn là một nghệ sĩ, bình thường hay tham gia các chương trình hoặc hoạt động khác nhau, việc nghỉ phép ở trường cũng là bình thường, cô thường xuyên không thấy cậu khoảng hai ba ngày.
Nhưng tuần này mới có ba ngày đã phải nghỉ rồi sao?
"Cậu có phải bạn thân cùng bàn của mình không vậy?" Thời Hàn che ngực, giả bộ vô cùng thương tâm
Tô Đào mù mờ chả hiểu gì.
Chuyện này thì có quan hệ gì với cô chứ?
"Tháng sau tớ có buổi biểu diễn nên phải xin nghỉ để luyện tập.", Thời Hàn u oán nói
Bây giờ cậu có chút hoài nghi hình như mị lực của cậu giảm sút nghiêm trọng rồi!
Tô Đào bừng