Lúc đi ra khỏi nhà Cố Từ đã là ba giờ chiều, Nhan Thanh Thanh nói muốn về nhà, Tô Đào đưa cô đến trạm xe buýt liền trở về.
Trong tiểu khu có một chỗ nghỉ mát, ngay trước cửa nhà cô ở, Tô Đào nhắm mắt ngồi ở chỗ nghỉ mát, cực kỳ thích ý.
Ánh mặt trời nóng hổi chiếu lên người, Tô Đào cảm thấy cả người mình đều bị ấm áp vây quanh.
"Lộc cộc... lộc cộc... lộc cộc...." là âm thanh kéo vali.
Khi mọi người nhắm mắt lại, thính giác sẽ nhạy cảm hơn.
Có lẽ sinh viên đại học ở nước ngoài đã trở lại!
"Lộc cộc... lộc cộc... lộc cộc...." Âm thanh càng lúc càng gần, người này hẳn là cũng ở trong khu của bọn họ.
"Lộc cộc...", tiếng kéo vali đột nhiên dừng lại, giống như là chiếc xe vẫn đang lái đột nhiên đạp phanh.
Tô Đào cảm giác trên đầu mình phủ một mảnh bóng ma, mở mắt ra liền nhìn thấy một người ăn mặc nghiêm ngặt mở to một đôi mắt mỉm cười lấp lánh nhìn mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người này tuy rằng chỉ lộ ra một đôi mắt, Tô Đào vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra hắn, "Anh!", bất chấp vẫn còn ở bên ngoài, Tô Đào trực tiếp ôm lấy Tô Lê.
Đã nửa năm không gặp, anh trai cô gầy đi rất nhiều!
"Nhu Nhu có nhớ anh không?" Tô Lê ôm Tô Đào xoay một vòng, hơn nửa năm không thấy tiểu nha đầu cao lên không ít, hiện tại đã sắp đến ngực anh rồi.
"Hãy nghĩ điii!!! Em thật sự rất nhớ anh, anh cũng không trở về thăm em!" Tô Đào nói xong trong lòng chua xót, trong mắt hiện ra một tầng sương mù.
"Ôi ~~ Là anh trai không tốt, em vừa khóc anh trai thật đau lòng nha." Tô Lê mặc cho em gái ôm eo anh, bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng lau đi nước mắt.
Từ nhỏ đến lớn anh đã không thấy em gái khóc, Tô Đào vừa khóc trong lòng anh cũng không dễ chịu gì.
Nhìn Tô Lê cũng đỏ hốc mắt, Tô Đào hai tay che mắt anh, "Không được khóc."
"Vậy em cũng không được khóc." Tô Lê cười ra tiếng.
Tô Đào buông anh ra, dùng sức gật đầu.
"Lê! Đây có phải là Nê Mai Mai không?"
Tô Đào nghi hoặc nhìn về phía sau Tô Lê, phát hiện cách đó không xa có một nam nhân ăn mặc giống anh, nói một tiếng phổ thông không chuẩn.
"Không phải là đặc biệt đẹp! Tôi không lừa cậu chứ." Tô Lê gật đầu, ôm bả vai em gái đi qua, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo cùng tự hào.
"Phiêu nhưỡng*!!"
*Có nghĩa là xinh đẹp. Đề cập đến một người phụ nữ thường được hiểu là một người phụ nữ xinh đẹp. Nó gần với ý nghĩa của đẹp.
Sau khi nhận được câu trả lời thỏa đáng, Tô Lê mới giới thiệu với em gái: "Đây là bạn của anh trai ở nước T, chắc em cũng gặp anh ta trên mạng, anh ta tên Minh Vũ."
Tô Đào hơi trợn tròn hai mắt, là Lý Minh Vũ a!
Cô rất quen thuộc với người này, cùng Tô Lê là bạn học cùng trường đại học, lúc còn ở trường quan hệ rất tốt, sau đó lại vào cùng một công ty giải trí, cùng nhau trải qua thời gian thực tập khó khăn lại ra mắt cùng ngày.
Là một nghệ sĩ cùng phát triển, Lý Minh Vũ mặc dù không hot bằng Tô Lê, nhưng cũng có sức nóng không nhỏ ở nước T.
Ở cùng Tô Lê lâu, tiếng Trung cũng rất tốt, giao tiếp hàng ngày không thành vấn đề.
Lần này thừa dịp Tô Lê về nước thăm người thân, anh liền đi theo tới chơi.
Tô Đào cười chào hỏi anh, dùng ngôn ngữ nước T tiêu chuẩn, từ khi Tô Lê bắt đầu đi du học, cô bắt đầu tự học môn ngôn ngữ này, không nghĩ tới thật đúng là có một ngày có ích.
Lý Minh Vũ giơ ngón tay cái lên, "Nê nói tiếng T rất tốt!"
Hai anh em nở nụ cười giống nhau, ánh mặt trời mảnh vụn xuyên qua lá cây rơi trên người hai người, ấm áp như tranh vẽ.
Tô Lê về không nói cho người nhà biết, muốn cho bọn họ một kinh hỉ, khi chuông cửa vang lên Diệp Ngưng đến mở cửa, nhìn thấy đứa con trai đứng ngoài cửa ngây ngẩn cả người, còn chưa nói gì, nước mắt đã rơi xuống trước.
"Mẹ~" Tô Lê nghẹn giọng, tiến lên ôm lấy Diệp Ngưng.
Diệp Ngưng nghe được thanh âm Tô Lê mới phản ứng lại không phải là mơ, con trai thật sự đã trở