Tô Đào vừa đi đến cửa lớp, còn chưa kịp nói gì, đã bị dán nguyên một tờ giấy lên trán.
Đây.. đây là làm sao vậy?
Tô Đào hơi di chuyển ra sau một chút cái tay đấy cũng di chuyển theo luôn, cô thổi thổi tờ giấy, đập vào mắt là cơ hàm căng cứng của đối phương không hề nhúc nhích.
Tô Đào kéo tờ giấy xuống nhìn thật kỹ, là tờ giấy cô viết sở thích của Cố Từ cho cô bé vừa nãy, vừa ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt lạnh băng và giận dữ của người nào đó.
".. Hờ hờ", Tô Đào cười gượng.
"Tại sao lại viết mấy cái này cho Lưu Kiều Kiều?", Cố Từ cau mày, ngón tay rời khỏi trán cô, lưu lại một vệt hồng hồng trên đầu lông mày, anh có hơi khó chịu, cảm thấy bản thân dùng sức hơi lớn.
"Thì ra cô bé đó là Lưu Kiều Kiều nha!", hiển nhiên là cô đã đặt sai trọng điểm rồi, số người theo đuổi Cố Từ không hề nhỏ nhưng Lưu Kiều Kiều là người duy nhất không hề bỏ cuộc mà vẫn tiếp tục theo đuổi anh ấy, cho nên cô vẫn luôn hiếu kỳ không biết người này là thần thánh phương nào.
"Tô Đào!"
Cố Từ dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn Tô Đào, nhìn dáng vẻ của cô giống như đang đi hóng hớt làm ngữ khí của anh càng trầm hơn.
"Xin lỗi, em sai rồi! Lúc đó đầu óc em có hơi.. cho nên, em thấy cậu ấy có tâm với anh như vậy, dù sao thì bây giờ còn nhỏ không bằng làm bạn trước..", cô thật sự cảm thấy cô bé đó chắc chắn rất thích anh nếu không cũng sẽ không tìm cô cảnh cáo cách xa Cố Từ, còn hỏi về anh nhiều như vậy.
Hơn nữa, cô cảm thấy tình yêu tuổi học trò rất thú vị mà, kiếp trước lúc còn đi học cô cũng đã nhìn thấy rất nhiều bạn học vì người mình thích mà làm rất nhiều chuyện ngốc nghếch đáng yêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà sai thì chính là sai, cô thật sự rất muốn xin lỗi.
"Chuyện của người khác mà cậu có thể nhìn rõ như vậy sao"
"Tại cái gì cô ấy cũng viết hết lên mặt rồi mà..", Tô Đào nhỏ giọng kháng nghị, "Em xin lỗi, thật sự xin lỗi! Anh muốn em làm gì cũng được, em thật sự biết sai rồi!"
"Vậy anh thì sao? Em có thể nhìn ra không?"
Tô Đào ngây ra một lúc: ".. Gì cơ?"
Cố Từ nhìn cô một cái thật sâu, nhét tờ giấy viết sở thích của anh vào tay cô, sau đó liền bỏ đi.
"Này.." Sao lại bỏ đi rồi?
Lời nói của Thời Hàn lập tức hiện lên trong đầu cô.
Cô vẫn luôn cảm thấy điều đó là không thể xảy ra.
Rốt cuộc thì bắt đầu từ lúc nào vậy, tại sao một chút cảm giác cô cũng không có vậy.
Làm một cẩu độc thân cả hai đời, cô có thể cảm nhận được mới là kỳ quái đó.
Tô Đào nắm chặt túi đựng tiền, xoay người đi về phía cửa hàng tiện lợi của trường học.
...
Trong lớp học
"Ay ya~Cậu ta thổ lộ với cậu rồi hả?"
Tô Đào ai oán liếc cậu ta một cái, quay lưng đối diện với cậu, cô hiện tại không muốn nói chuyện chút nào, cô đang suy nghĩ xem có nên hoài nghi nhân sinh kiếp trước hay không, đồng thời có chút lo lắng cho đường tình duyên tương lai của kiếp này nha, thật sự là không thể thông suốt mà.
Nghĩ lại mấy lời Cố Từ nói hôm trước, cô vậy mà một chút cũng không hề nhận ra ý của anh ấy, có lẽ anh ấy đã nói qua những lời như vậy từ trước đó rồi, tại sao trước giờ cô không hề nghĩ đến nó cơ chứ.
Thời Hàn cắn một miếng kem, nhìn bóng lưng đìu hiu của ai đó.
"Không phải chỉ là phát hiện ra tiểu soái ca thích mình thôi sao! Không thích thì từ chối đi, có cần phải đến mức này không vậy hả?", cậu có tới mấy ngàn vạn fan, ngày ngày ở trên Weibo gọi cậu là ông xã, nếu giống như cô hiện giờ chẳng phải cậu sẽ bị làm khó chết sao!
"Nghe mình nói nha, sau này nhỡ cậu không tìm được bạn trai thì sao, bây giờ vừa hay có người vừa đẹp trai lại vừa thích cậu, hay là thích luôn cậu ta đi"
Tô Đào chậm rì rì quay đầu lại, nhìn cậu một cách cay đắng, cúi đầu nhéo nhéo ngón tay lẩm bẩm nói: "Uổng công mình hòa giải các tranh chấp gia đình tận mấy lần, mình thật sự là vô dụng mà"
Thời Hàn dùng tay nâng đầu cô lên: "Mình nói nè, cậu lẩm bẩm cái gì vậy?"
Tô Đào trừng mắt nhìn cậu một cái, tầm mắt rơi vào cây kem cậu ăn được một nửa, mãnh liệt cầm lấy cắn một miếng thật lớn, cậu mới không tìm được bạn trai đó, hứ.
"A.. kem của mình~~ăn ít thôi, để lại cho mình một miếng!", Thời Hàn vươn ra tay lấy lại.
Tô Đào ăn dư lại cái đuôi kem, còn tri kỷ lau sạch sẽ rồi đặt vào tay cậu, "Để lại cho cậu làm kỷ niệm đó! Mình hiếm khi thua lắm đó nha"
Thời Hàn: "..."
Ai mà thèm giữ cái đuôi kem làm kỷ niệm chứ!
Suốt cả một ngày, Tô Đào luôn phải nghĩ làm thế nào để từ chối Cố Từ.
Dẫu sao thì Cố Từ cũng khác với những người khác nha, anh ấy là người bạn đầu tiên cô quen từ sau khi trọng sinh, quen biết nhiều năm như vậy, nếu muốn từ chối nhất định phải thật khéo léo để không làm tổn thương anh, vừa phải cho anh ấy mặt mũi lại vừa phải để anh ấy cắt đứt hoàn toàn suy nghĩ đó.
Nhưng thật sự cô không có kinh nghiệm này nha, vạn nhất khống