* kết nghĩa vườn đào, lấy điển tích từ ba huynh đệ Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi cùng nhau kết nghĩa tại vườn đào trở thành huynh đệ
Khi chuông giải lao vang lên, Tô Đào mới chịu hé mắt, duỗi lưng một cái, sau đó đứng dậy đi vệ sinh, lúc quay về lại tiếp tục ngồi ngẩn ngơ.
Đến ngủ cũng không yên nữa, haizz!
Hôm qua cô đã nghĩ rất lâu, quyết định vẫn là nhanh chóng cắt đứt mọi chuyện, đã là chuyện tình cảm thì không thể cứ dây dưa mãi được.
Cho nên cô quyết định sẽ tìm Cố Từ nói chuyện rõ ràng, hiện giờ anh mới học cao nhất, nói rõ sớm một chút bất luận là đối với bản thân anh hay là chuyện học hành của anh thì cũng không tạo ra ảnh hưởng quá lớn.
Sau khi ăn tối xong, Tô Đào hẹn Cố Từ đến đình nghỉ mát dưới tiểu khu nói chuyện rõ ràng, chỉ là cô toàn nói mấy lời điên rồ không thôi!
Ay da! Hôm nay sao ít quá ha, haha
Cố Từ: Ngước lên nhìn bầu trời đầy sao
Mấy bông hoa hồng trồng ở tiểu khu mình nở hoa đẹp thật đó, đẹp quá nhể
Cố Từ: Hoa hồng héo mất rồi
Vừa rồi có con bướm bay qua đó, hờ hờ
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Từ: Rõ ràng là một con thiêu thân
Ây! Có con muỗi đậu trên tay
Cố Từ thở ra một hơi, "Rốt cuộc em muốn nói gì hả?"
Tô Đào cắn cắn môi, dè dặt chỉ vào hình ảnh của ba con ngỗng trên tường nói, "Anh xem ba con ngỗng đó có giống ba huynh đệ kết nghĩa không? Mình thấy mùng 8 tháng sau là ngày tốt, ba người chúng ta cũng kết bái đi!", người còn lại tất nhiên là nói Nhan Thanh Thanh rồi.
Lúc đó, sắc mắt Cố Từ có hơi biến đổi, có choáng váng, có bối rối, còn có giả vờ bình tĩnh, sau đó lặng người không chút biểu cảm, anh im lặng rất lâu, cuối cùng nói ra một câu, anh biết rồi.
Sau đó anh xoay người rời đi, Tô Đào mấp máy miệng, không biết nên nói gì, giờ phút này, cô đột nhiên cảm giác như mình thân mang trọng tội, không lẽ tình bạn nhiều năm của họ sẽ chấm dứt ở đây sao?
Khóe mắt chua xót, cô cúi đầu để mặc nước mắt chảy ra, loại cảm giác này thật sự rất khó chịu, không chỉ hai mắt chua xót mà tim cũng nhói đau.
Cô thật sự không có kinh nghiệm yêu đương, thậm chí cũng chưa từng thích người nào, cô không hiểu cảm giác yêu một người cũng không cách nào cảm thông cho người đó sau khi bị từ chối, cô không biết có phải là do cô nói quá thẳng làm tổn thương anh hay không.
Nếu như anh là một người trưởng thành thì thật tốt, nếu như cô là một đứa trẻ cũng sẽ dễ dàng nói chuyện, nhưng mà, khó ở chỗ bọn họ đều không phải.
Anh biết rồi bốn chữ này, đứng ở góc độ của người xem, thật sự khiến người khác đau lòng.
Đêm đến, Tô Đào trằn trọc không ngủ được, trong đầu chỉ toàn dáng vẻ cuối cùng của Cố Từ lúc rời đi và bốn chữ kia, cô thật sự sợ anh sẽ không thể thoát khỏi bóng ma tâm lý này, không quan tâm việc học nữa, tình yêu đầu đời mới nảy mầm đã bị cô nhổ sạch, thật sự có chút tội lỗi.
Mãi đến rạng sáng cơn buồn ngủ kéo tới thì cô mới nhắm mắt đi ngủ, còn chưa ngủ được lâu đã bị mẹ gọi dậy đi học rồi.
Buổi trưa, Triệu Lộ cùng Lưu Niên phải hợp sức mới kéo cô đến được căng tin.
Tô Đào dáng vẻ mệt mỏi uống một ngụm canh rồi bỏ xuống không ăn nữa, cô hiện tại vì phá hoại mầm tình mới chớm và cảm giác tự tay phá hoại tình bạn mà thấy tội lỗi đầy mình.
Cô lúc này đang tự hỏi có phải mình đã chặt đứt cái đống rối loạn này quá nhanh hay không.
Thậm chí còn không có đối phương thời gian để bình tâm suy nghĩ?
Anh ấy vẫn còn là một đứa trẻ nha!
Tình đầu mới chớm nở của một đứa trẻ đã bị cô hủy hoại rồi!
Hiện tại càng nghĩ càng thấy cách làm của mình không đúng, đáng lẽ phải chậm rãi truyền bá tư tưởng cho anh mới đúng, giống như cô nhanh nhẩu ẩu đoảng trực tiếp dập tắt ngọn lửa tình trường của một đứa trẻ sẽ rất dễ để lại bóng ma trong lòng nha, haizz
Nhỡ sau này anh gặp được cô gái mà mình thích trong thời thanh xuân của mình mà không dám tỏ tình thì phải làm sao!
Tuy rằng mấy năm nay cô đã dập tắt không ít lửa xuân của bao người, cũng gây ra không tạo ra không ít bóng ma trong lòng của họ nhưng mà cô cùng những người đó không có giao tình gì nha.
Tô Đào cúi đầu ủ rũ thở dài.
Triệu Lộ thật sự không thể nhìn nổi nữa, nói: "Đào Tử, cậu hôm nay bị sao vậy, nếu không ngủ thì lại thở dài, đến cơm cũng không ăn luôn"
Lưu Niên: "Từ lúc quen biết cậu đến giờ, mình chưa bao giờ thấy cậu vì chuyện gì mà phát rầu, cũng chưa từng thấy dáng vẻ này của cậu"
Tô