"Tôi đạo của chính mình thì cũng tính là đạo nhạc sao?"
"Người trong video đó chính là tôi"
Cô có chút không hiểu lắm.
Mọi người: Sao hướng gió lại thay đổi rồi!
Sở Thanh Châu kích động đứng dậy, nếu không phải đang quay trực tiếp ông rất muốn chạy thẳng lên sân khấu điên cuồng lắc vai cô, lớn giọng, "Thật sự là cô sao? Bạn chính là Đào Tử đó? Cầu hợp tác!" *, mặt mũi cũng không cần luôn.
"Cô.. cô chính là Tô Đào? Chính là cái người chỉ dùng 3 tiếng đã viết ra bài 《 Only 》và giật giải Grammy?"
Lời vừa nói ra, một loạt âm thanh kinh ngạc vang lên.
Sở Thanh Châu nói không hề lưu loát, ông thật sự rất may mắn có thể gặp được người sáng tác nhạc thiên tài bí ẩn, chỉ là không ngờ lại là một tiểu cô nương.
Trách không được ngay cả tên cũng giống hệt nhau, trước đó không phải chưa từng nghi ngờ chỉ là cảm thấy người kia mấy năm trước đã bắt đầu sáng tác nhạc mà Tô Đào lúc đó chỉ 16, 17 tuổi, ngay cả ở độ tuổi bây giờ cũng khó có khả năng.
Dùng một câu không quá thích hợp để nói thì đúng thật là anh hùng xuất thiếu niên mà!
"Là tôi", đó là bài hát tốt nhất mà cô viết ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nói khoác mà cũng không sợ đau lưỡi", ánh mắt Triệu Duyệt khiêu khích một cái.
Tô Đào tức giận bật cười, nhìn cô giống kẻ dễ bị bắt nạt sao, "Triệu lão sư, tôi cảm thấy có chút kỳ lạ, từ lần đầu tiên quay chương trình, ngài đối với tôi dường như có địch ý thì phải"
Bà ta bắt đầu loạn nhịp rồi!
Triệu Duyệt: "Tôi không có!"
"Không có sao? Vậy thì là do vãn bối nghĩ nhiều rồi, lúc ngài xuất đạo vãn bối còn chưa sinh, những thế hệ sau như chúng tôi thường được người nhà cưng chiều, nếu có chỗ nào không tốt xin ngài lượng thứ"
"Nghe nói người viết nhạc đó đã qua đời, cho dù cô có mạo nhận người đó thì tôi cũng không có cách nào chứng minh. Ây! Chỉ có thể như vậy thôi", trong lòng Triệu Duyệt tức ói máu, vậy mà dám nói cô ta già!
"Tôi thật sự không biết lúc nào thì mình đã chết rồi", Tô Đào chớp mắt quay đầu nói với đạo diễn, "Tôi có thể lấy điện thoại của mình không?"
Đạo diễn cũng là một người thích cọ nhiệt, tình huống hiện tại đã bước vào giai đoạn gây cấn, phòng phát sóng trực tiếp chật kín chỗ, may mà còn có một máy chủ dự phòng, lên hotseach tận mấy cái, mỗi một cái lại khiến ông ta kích động.
Ai mà không muốn chương trình của mình ăn khách, càng ăn khách thì ông sẽ càng có nhiều tác phẩm tiêu biểu, ở giới đạo diễn cũng có chút tiếng tăm.
Ông rất hy vọng Triệu Duyệt sẽ nói thêm vài tin sốc nữa.
Đạo diễn vừa gật đầu, Lưu Niên liền mang điện thoại đến cho cô, bí mật bấm vào tay cô một cái ý muốn nói phần quan hệ công chúng không có vấn đề gì.
Tô Đào nhận lấy điện thoại, mở weibo lên đăng nhập vào tài khoản mà 1 năm rồi mình không dùng, tên của weibo đó là Đào Tử.
Đăng một câu:
"Nghe nói có người bảo tôi đạo nhạc"
Kèm ảnh: Một bức ảnh tự sướng ngay tại chỗ
Toàn bộ đều được máy quay ghi lại.
Bởi vì máy quay và màn hình lớn được kết nối với nhau, cho nên từ giám khảo, thí sinh, công nhân viên tại hiện trường đến người xem trực tiếp đều có thể nhìn rõ.
Tô Đào chính là cái người viết nhạc thần bí đạt giải Grammy đó, thật đến không thể giả nữa!
Sắc mặt của Triệu Duyệt một hồi hồng, một lúc lại xanh, sau đó là đen sì, cô ta hiện giờ hận không thể giết chết tên chó săn kia.
Tô Đào: "Triệu lão sư, hiện tại ngài có thể tin tôi không đạo nhạc chưa"
Triệu Duyệt nghiến răng: "Tin!"
Đồng thời lúc này Tô Đào trở thành lượt tìm kiếm hot nhất giới giải trí.
Không biết là ai phát ra âm thanh một cách kinh ngạc, "Ôi mẹ ơi! Cái này quá khủng rồi, mau lên weibo xem đi"
Đạo diễn liếc nhìn Triệu Duyệt đang điên cuồng nháy mắt với ông, giật thót tim một cái, vội đưa máy quay đến gần điện thoại của một nhân viên.
Hôm nay không ghi hình nữa có được hay không?
Không có gì quan trọng hơn cọ nhiệt hết.
Không có nhà đầu tư này thì vẫn có thể thu hút một đống nhà đầu tư khác đến.
Ở hiện trường, không chỉ các thí sinh mà ngay cả các giám khảo cũng lấy điện thoại từ trợ lý