Nguyện Tư Nguyên cắn chặt môi dưới, lại bắn thêm một mũi tên nữa, nó vẫn như cũ cách mục tiêu khoảng một mét thì rơi xuống.
Trên mặt cô lộ rõ vẻ chán nản.
"Cố lên! Đừng bỏ cuộc"
Nguyện Tư Nguyên nghĩ mình thua chắc rồi, mũi tên cuối cùng cứ bắn bừa là được.
Nhưng khi nghe thấy tiếng của Tô Đào ở phía sau, cô không muốn suy nghĩ như vậy nữa, đại thần đã cổ vũ cô như vậy rồi, cô nhất định phải thận trọng với mũi tên cuối cùng này.
Cô nhìn Tô Đào cảm kích, Nguyện Tư Nguyên dùng toàn lực bắn mũi tên này ra, mũi tên vừa bắn ra cô liền sợ đến mức nhắm mắt lại.
"Trúng rồi! Trúng rồi!"
Tô Đào hét một tiếng thật to, còn vui hơn cả cô ấy như thể cô ấy mới là người bắn trúng mũi tên đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyện Tư Nguyên vui sướng mở mắt, kích động chạy đến ôm Tô Đào một cái, trúng thật rồi!
Mặc dù chỉ được có 6 điểm nhưng còn hơn là không trúng.
Cũng vớt vát lại được ít mặt mũi.
Tiếp theo là Nhiễm Hi và Phó Nhiêu đấu với nhau.
Ba mũi tên của Nhiễm Hi, một cái không trúng, hai cái trúng mục tiêu, một được 4 điểm, một được 7 điểm.
Cuối cùng điểm của Phó Nhiêu và Nhiễm Hi không khác nhau là mấy.
Sau khi về khu nghỉ ngơi, hai người cùng cảnh ngộ nhìn nhau một cái.
Sau đó là thời gian giải lao, các tuyển thủ có thể đi lại tùy ý.
Ngoài ra còn có vài tiết mục nhảy ngẫu hứng, âm thanh reo hò của các cổ động viên vang lên ầm ầm.
Tô Đào ngồi xuống đất, cằm đặt lên đầu gối, quay đầu nhìn sang khu vực thi nhảy xa bên cạnh.
Phía sau có mấy người đang đi tới, mặc quần áo công nhân màu xanh, trên cổ đeo thẻ công tác, họ đều là nhân viên ở đây.
Họ đến phát cho các idol ít thức ăn và nước để bổ sung năng lượng.
Trong đó có một người đội mũ lưỡi trai, xách theo một túi nước khoáng đi đến bên cạnh Tô Đào vỗ vô vai cô.
Tô Đào ngẩng đầu liền thấy một chai nước khoáng để trước mặt cô.
"Cảm ơn", rồi nhận lấy.
Cô dễ dàng mở nắp chai uống một lần hết gần nửa chai nước, so với ba vị nữ thần tượng đang uống từng ngụm từng ngụm nhỏ thì cô có chút không để ý hình tượng lắm.
"Còn chuyện gì nữa sao?", thấy nhân viên vừa rồi đưa nước cho cô xong còn không đi, Tô Đào nghĩ rằng người này có lẽ muốn xin chữ ký nhưng lại sợ nếu không phải thì rất xấu hổ nên chỉ có thể uyển chuyển mở miệng hỏi.
"Đại thần, là tôi nha", Chu Dịch ngẩng đầu lên, khuôn mặt ẩn dưới mũ lưỡi trai lộ rõ trước mặt cô.
Tô Đào nhíu mày.
"Đạo.. Đại thần, ngài đừng nói là đã quên tôi rồi đó nha", Chu Dịch khóc lóc thảm thiết, anh khó khăn lắm mới lẻn được vào đây vậy mà người ta còn không thèm nhớ mặt anh.
"Nhớ, đạo sĩ bên cạnh thùng rác", vị đạo sĩ không có chút lòng trắc ẩn nào.
Nhưng sao anh ta lại xuất hiện ở đây?
Còn mặc trang phục của nhân viên công tác nữa.
"Tôi tên Chu Dịch", vừa nhìn dáng vẻ của cô là biết cô vẫn đang trách mình vụ lần trước muốn tiêu diệt con ma nữ kia, Chu Dịch sờ sờ mũi cười gượng, "Đại thần, vụ việc lần trước chỉ là hiểu lầm, tôi bảo đảm sau này sẽ không giết người, không, là giết quỷ bừa bãi nữa, tôi hiện tại có việc muốn nhờ ngài giúp, ngài có thể nể tình việc tôi không dễ dàng gì mới lẻn được vào đây mà giúp tôi lần này được không"
Anh đã mấy ngày ăn không ngon ngủ không yên rồi, nhìn thấy trên mạng biết