Tô Đào ngẩng đầu thì thấy đạo diễn mang theo vẻ mặt có chuyện khẩn cấp đi đến.
"Tô Đào, một lát nữa cháu đừng có quá kích động, cũng đừng quá mất bình tĩnh"
"Lúc đối diễn cũng không cần quá căng thẳng, cứ phát huy như bình thường là được"
Hai tay đạo diễn liên tục nắm lại rồi mở ra, trông còn khẩn trương hơn cả cô.
Tô Đào có chút bối rối, gì vậy tại sao cô phải khẩn trương?
Nhưng mà cô vẫn gật đầu với đạo diễn.
Đạo diễn nhận được phản hồi liền quay người rời đi, đi được mấy bước lại quay lại, cúi người xuống nói, "Tô Đào, cháu nhất định đừng căng thẳng biết chưa?"
Tô Đào: "..."
Gật đầu.
Đạo diễn lại quay người đi, chỉ là lúc ông ấy quay người Tô Đào nghe thấy ông ấy lẩm bẩm mấy câu với giọng điệu không chắc chắn, "Hình như anh ta rất dễ gần.. thì phải?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiện tại ông có cảm giác như đang đi trên mây vậy, không chân thực chút nào, quá không chân thực rồi!
Kinh phí gì, thiệt hại gì, cái gì cũng không còn quan trọng nữa!
Cho dù có phải đập nồi bán sắt thì nhất định ông cũng phải quay cho được cảnh này, hừ!
Nửa tiếng sau, Tô Đào đã biết tại sao đạo diễn lại kích động như vậy rồi.
Để một người có khả năng cao làm ảnh đế tương lai hạ mình đóng web drama nhỏ này cho ông, lại còn là nam ba, còn không cần thù lao thì biết là ai được lợi rồi đó.
Hôm nay Lâm Cảnh ăn mặc gần giống với Tô Đào, áo phông trắng đi với quần jean và giày vải, giống như kiểu hai người đang mặc đồ đôi vậy.
Thấy anh đến, đạo diễn vội vã chạy ra, niềm nở chào hỏi Lâm Cảnh.
"Lâm lão sư, lần này thật sự là quá cảm ơn ngài rồi, không ngờ ngài lại có thể hạ mình đến đây"
Lời này của ông đều là thật lòng, cho dù đối phương không phải Lâm Cảnh, ông cũng sẽ thật tâm cảm tạ đối phương.
"Đạo diễn Vương, ông khách sáo quá cứ gọi tên của tôi là được, tôi thật sự cảm thấy vai diễn này không tồi nên mới muốn diễn, phải cảm ơn ngài vì đã cho tôi cơ hội này mới đúng".
Lâm Cảnh liếc nhìn về phía Tô Đào, lời cảm ơn này của anh cũng là thật lòng.
Đạo diễn Vương có hơi mơ màng, bộ phim này mà có mị lực lớn vậy sao?
Rất tốt? Sao ông không thấy vậy chứ nhưng mà nếu Lâm Cảnh nói như vậy thì chắc chắn là tốt rồi.
Ông có nên cân nhắc thêm chút kinh phí cho phần tuyên truyền không?
Ai cũng biết ánh mắt Lâm Cảnh chọn kịch bản rất cao, hơn nữa ratting của những bộ phim mà anh đóng đều vượt xa so với những diễn viên cùng lứa.
Mới 23 tuổi đã được có tên trong danh sách đề cử trở thành ảnh đế, đúng là hậu sinh khả úy.
Sau khi Lâm Cảnh và đạo diễn chào hỏi xong, anh lập tức chạy qua chỗ của Tô Đào.
Ánh mắt nhìn về gương mặt cô, ý cười bên miệng của Lâm Cảnh càng trở nên sâu hơn.
"Nhu Nhu"
Mỗi lần nghe thấy hai chữ này phát ra miệng của anh, không hiểu sao cô luôn có một cảm giác khác thường, không thể nói rõ đó là cảm giác gì.
Tóm lại là rất khó để hình dung.
"Lâm lão sư", mặt Tô Đào có hơi nóng lên nhưng vẫn phải giả bộ như không có gì, bày ra vẻ như một hậu bối đứng dậy chào hỏi.
"Không cần đứng lên đâu", Lâm Cảnh ấn vai, ngăn cản động tác của cô.
Rồi kéo một chiếc ghế ở bên cạnh, ngồi xuống cạnh cô.
Phía ngoài của đoàn phim có rất nhiều sinh viên đứng hóng, đang thi nhau chụp ảnh.
Tiếng tách tách liên tục vang lên giống như súng liên thanh vậy, Tô Đào có chút không quen với cảm giác này, liền dựa vào ghế rồi trượt dần xuống.
Như