"Từ trước đến giờ anh luôn có ý nghĩ không an phận với em"
Lúc chữ cuối cùng mà Lâm Cảnh nói ra thì Tô Đào cũng chính thức đóng máy.
"Đóng máy rồi"
"Mọi người vất vả rồi!"
"Cảm ơn tất cả mọi người"
Lúc nay một đám người đang vây quanh để chúc mừng cô đóng máy, đạo diễn còn cho cô một cái hồng bao lớn, nhân viên đoàn phim còn tranh thủ chụp ảnh lưu niệm với cô.
Sau hai tuần sống chung với nhau, mọi người đều có ấn tượng tốt với Tô Đào, cô không hề có chút bệnh ngôi sao nào, rất bình dị dễ gần, thỉnh thoảng còn mua đồ ăn đồ uống cho đoàn làm phim, vô cùng hào phóng.
Có khi còn giúp đỡ thu dọn đạo cụ của đoàn phim, cho nên cả đoàn phim ai cũng rất thích cô ấy.
Lâm Cảnh lặng lẽ chờ đợi cô đang tích cực chụp ảnh với đoàn làm phim, đợi mọi người chụp xong mới ôm bó hoa đến chỗ cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chúc mừng em đóng máy thành công!"
Tô Đào kinh hỷ nhận lấy bó hoa, là hoa tường vi màu hồng phấn, vô cùng xinh đẹp.
"Cảm ơn anh"
Mỗi lần nhìn vào mắt của Lâm Cảnh, Tô Đào đều cảm thấy đôi mắt của anh ấy vô cùng xinh đẹp giống như đang nhìn vào biển sao trời vậy, một đôi mắt biết cười.
"Lại đây lại đây! Hai vị đến đây chụp chung một bức nào", lúc nhiếp ảnh gia thấy Lâm Cảnh đã vô cùng kích động muốn chụp cho họ một tấm rồi, tuấn nam mỹ nữ đứng chung một chỗ nhìn thế nào cũng thấy thích mắt.
Trùng hợp là địa điểm quay hôm nay chính là nơi mà hai người bọn họ quay chung với nhau lần đầu tiên
Thư viện đại học Bắc Kinh.
Dưới sự chỉ đạo của nhiếp ảnh gia, Tô Đào và Lâm Cảnh đứng cạnh cửa sổ ánh sáng mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, phía sau là cảnh một hàng cây xanh mát.
Một bức ảnh toát ra sự ngọt ngào.
Tô Đào và Lâm Cảnh đều có chút ngượng ngùng nhưng lúc chụp ảnh người khác nhìn vào lại cảm thấy rất tự nhiên, cho nên nhìn bức ảnh này sẽ cảm thấy rất ngọt ngào nhưng thực tế tư thế của hai người rất bình thường, biểu cảm gương mặt cũng chỉ là nụ cười bình thường thôi.
Đáng lý ra cô và Lâm Cảnh đã từng hợp tác hai lần rồi thì không nên có loại cảm giác ngượng ngùng này mới đúng.
Dường như Lâm Cảnh cảm giác được người bên cạnh mình có chút khẩn trương, vì vậy mà đột nhiên gọi tên cô.
"Nhu Nhu"
Tô Đào ngẩng đầu nhìn anh liền đối diện với một gương mặt tươi cười.
Dịu dàng thuần khiết.
Khiến người khác không kìm được mà bộc lộ vẻ xúc động, vô thức mà đáp lại bằng một nụ cười.
Ống kính của nhiếp ảnh gia vẫn luôn hướng về phía hai người nên cảnh này cũng đã được chụp lại, trong hình, Tô Đào cầm bó hoa nghiêng đầu nhìn Lâm Cảnh, còn Lâm Cảnh đang dựa lưng vào cửa sổ, một chân hơi co lại, hai tay chống vào thành cửa sổ ở phía sau cũng nghiêng đầu nhìn cô, cả hai người đều lộ ra gương mặt tươi cười hồn nhiên.
Đặc biệt là Lâm Cảnh, quả thật không hổ danh là diễn viên được đề cử ảnh đế, thâm tình trong ánh mắt biểu đạt quá tốt.
Nhiếp ảnh gia tấm tắc khen ngợi.
Đây là bức ảnh thần tiên gì vậy, anh phải gửi vào nhóm để mọi người cùng thưởng thức mới được, cái này là do anh chụp được đó.
Gửi luôn!
Đạo diễn nhìn thấy bức ảnh trong nhóm liền lưu lại rồi gửi vào nhóm truyền thông.
Thông báo: Kinh phí vừa đến, lập tức tuyên truyền.
Ông không tin bức ảnh thế này mà không thu hút được khán giả sao?
Đây là web drama đầu điên của Lâm Cảnh, chỉ riêng cái này đã có thể thu hút được rất nhiều fan hâm mộ rồi.
Tô Đào cũng đã nhìn thấy bức ảnh ở trong nhóm, so sánh với bức ảnh chụp nghiêm túc thì bức ảnh sau đúng là đẹp hơn rất nhiều, lại còn bắt đúng khoảnh khắc như vậy nữa, suýt thì không