Tô Đào nhìn giải thưởng trong tay anh có chút hâm mộ.
Lâm Cảnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bực của cô, cười nói: "Anh đã bỏ phiếu cho giải thưởng khuynh quốc khuynh thành".
"A!"
Không bao giờ nghĩ rằng anh sẽ chú ý đến giải thưởng nhàm chán này, và còn bỏ phiếu.
"Có muốn đổi không?" Lâm Cảnh cầm giải thưởng tuyệt sắc nhân gian đưa về phía cô.
Cái này cũng có thể được trao đổi?
Tô Đào nhìn tên trên giải thưởng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.
"Không ạ...", tuyệt sắc nhân gian gì đó cô nào có tuyệt sắc của anh.
Trước khi Tinh Quang dạ hội sắp kết thúc, Thời Hàn điên đảo chạy tới hẹn cơm, thấy Lâm Cảnh cũng ở đây, liền cùng nhau mời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Đào và Thời Hàn là bạn học quan hệ công chúng đã biết, Lâm Cảnh lại là sư ca của Thời Hàn, cho nên ba người này tụ tập cùng nhau ăn một bữa cơm cũng không phải đại sự gì.
Mọi người đều biết bên cạnh Lâm Cảnh cho dù xuất hiện người khác phái cũng không ai nghĩ nhiều, bởi vì đều biết trong lòng anh chỉ có mối tình đầu của anh.
Truyền thông chụp mấy tấm ý tứ một chút liền nhắm ống kính vào Tô Lê, phải biết rằng tuy rằng trên cổ nói trâm lông vũ trên người anh là trưởng bối trong nhà tặng, nhưng ai tin chứ!
Cũng chỉ có người hâm mộ và người qua đường nhỏ tuổi tin tưởng.
Ngẫm một chút là biết trưởng bối nào sẽ tặng một món đồ thời thượng như vậy, bọn họ bình thường đều sẽ tặng quần thu, hoặc là sẽ đem quần rách của ngươi khâu lại.
Không chừng Tô Lê vụng trộm nói chuyện bạn gái không dám công khai, đây là quà tặng bạn gái tặng anh, phòng làm việc của anh không phải đã nói sao, người trong nhà tặng, người ta cũng không nói trưởng bối, dù sao vợ cũng coi như người trong nhà!
Bọn họ còn nhớ rõ đoạn thời gian trước bộ phim mới của Tô Lê truyền đến cổ hoa, cúi đầu nhìn điện thoại di động cười vẻ mặt nhộn nhạo.
Đối với điện thoại di động để lộ ra loại nụ cười này, không làm cho người ta suy nghĩ nhiều cũng khó a!
Tô Lê bên này bị truyền thông chặn đường cũng không đi được, chỉ có thể bị ép tiếp nhận phỏng vấn.
Thời Hàn đối với loại tình huống này đã sớm luyện ra một bộ kỹ năng trốn tránh thần kỳ, vừa kết thúc anh so với truyền thông chạy nhanh hơn, đã sớm ở trong xe chờ.
Tô Đào thay thường phục xong liền cùng hai người hội hợp.
Thời Hàn mấy năm nay tích góp được không ít tiền tiết kiệm, mở nghề phụ cũng phong sinh thủy khởi, nghệ sĩ trong giới giải trí đều thích mở quán lẩu, anh cũng không ngoại lệ, cửa hàng lẩu mở đều thành chuỗi.
Hiện tại bọn họ ở nhà này chính là nhà hàng lẩu đầu tiên của Thời Hàn, có một phòng riêng là đặc biệt lưu lại cho anh.
Mỗi lần đến anh đưa bạn bè đến căn phòng này.
Tô Đào đặc biệt thích ăn lẩu, cũng đặc biệt có thể ăn cay, ngày khai trương quán lẩu Thời Hàn cô chính là khách đầu tiên của anh, vẫn là khách đầu tiên làm thẻ, Thời Hàn cũng rất có ý tứ, trực tiếp thăng cấp thành VIP cho cô.
Ăn được một nửa, Lâm Cảnh đi ra ngoài nhận điện thoại.
Thời Hàn đẩy rượu trái cây mà nhân viên phục vụ vừa đưa vào trước mặt Tô Đào, "Đào Tử, sản phẩm mới của cửa hàng tớ, cậu nếm thử đi."
"Đây là rượu?" Tô Đào không xác định hỏi.
Trên một chiếc bình gốm rất thanh tú nhỏ nhắn viết rượu hoa đào, nhìn bề ngoài rất khiến người ta