Da của Tô Đào vừa trắng vừa mịn, lúc thẹn thùng mặt đỏ lên càng rõ hơn, gương mặt trắng nõn ửng ửng sắc hồng, giống như trái đào mới hái căng mọng nước.
Đôi mắt đen nhánh nhìn xuống điện thoại, Tô Đào dùng sức xoa hai má nhắc nhở bản thân không được sợ hãi.
Nhớ lại trong video vừa rồi Lâm Cảnh tùy ý để mình bắt nạt, hơn nữa lúc bị khi lễ, trên mặt chỉ toàn là vẻ khó tin, thật sự làm cô muốn đào một cái hố để nhảy xuống!
Cắn nhẹ môi dưới, nhắm mắt lại, hít thật sâu, mở máy.
Tô Đào mở một mắt, trong lòng cầu nguyện tất cả chỉ là ảo giác, ừm di chứng sau khi say.
Nhưng lúc mở máy lên đập ngay vào mắt là một thông báo tin nhắn chưa đọc, huhu.
"Lục Lục là ai vậy?"
Hai mắt mở ra thật to.
Sao cô có cảm giác mình bị bắt quả tang vậy trời!
Tô Đào có chút mơ hồ, sao cô lại có tâm lý như vậy ta?
Tô Đào nhanh chóng chụp ảnh của Lục Lục đang lười biếng phơi nắng ngoài cửa rồi gửi đi.
Nóng hổi vừa mới ra lò luôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chính nó đó", trong ảnh chỉ có một con mèo chân ngắn thôi.
Rất nhanh Lâm Cảnh đã trả lời lại, "Thì ra chỉ là một con mèo nhỏ"
"Vừa rồi đang làm gì vậy"
Ý tứ chính là em làm gì mà rep tin nhắn chậm quá vậy.
Sao anh không biết là cô đang xấu hổ chứ, nhưng mà anh muốn trêu cô một chút.
Tô Đào hiểu ý trả lời lại, "Lục Lục đói bụng nên em cho nó ăn"
Dù sao thì anh cũng đâu biết cô làm gì đâu.
Lâm Cảnh gửi một nhãn dán gật đầu, sau đó nói: "Tại sao lại gọi là Lục Lục vậy"
"Bởi vì em đứng hàng thứ sáu đó"
Tô Đào trả lời như thật, dường như đã quên mất mình vì sao lại xấu hổ.
"Vậy chắc Lục Lục phải rất thông minh hả"
"Đương nhiên rồi, mèo của em mà", Tô Đào gọi một tiếng Lục Lục, Lục Lục liền ngoan ngoãn chạy ra, cọ cọ vào tay của cô, vui vẻ làm tổ trong lòng cô không hề có chút tức giận vì chuyện vừa rồi chút nào.
Theo như Nhan Thanh Thanh nói thì nó giống hệt chủ nhân, vô cùng rộng lượng.
"Sao anh lại nói Lục Lục rất thông minh", anh ấy đã nhìn thấy Lục Lục bao giờ đâu.
Đột nhiên anh gửi qua một đoạn tin nhắn thoại.
Tô Đào để điện thoại ở cạnh tai, mở tin nhắn lên.
Lâm Cảnh cười cười một tiếng, "Bởi vì, đó là mèo của em"
Giọng của anh ấy trong trẻo như ngọc, dịu dàng như thái dương, còn có mấy phần quyến luyến dịu dàng.
Rõ ràng chỉ có mấy chữ nhưng bị anh tách thành hai câu nghe như đang cố tình trêu ghẹo.
Tô Đào day day tai, cô cảm thấy hình như hơi nóng.
"Còn có một nguyên nhân nữa"
Tô Đào gửi qua một dấu hỏi.
"Lúc say rượu mà em vẫn lo lắng nó thành tinh rồi sẽ bỏ em đi mất thì chắc chắn Lục Lục phải rất thông minh"
Bùm!
Đại não trống rỗng!
Rốt cuộc thì cái gì cần đến cũng phải đến.
Mấy giây sau, mặt Tô Đào lại trở nên đỏ bừng.
Liếc nhìn về phía bé mèo ngốc, nghĩ Lục Lục có thành tinh hay không thì cô không biết nhưng cô hiện tại rất muốn thành tinh luôn cho rồi.
Chính là loại có thể biến ra đôi cánh để bay.
Lâm Cảnh nhìn màn hình điện thoại, thấy đối phương mãi mà không trả lời, hình như anh đùa hơi quá đáng rồi thì phải?
Vừa mới nghĩ xong thì Tô Đào đã trả lời lại, "Lúc đó em say mà!"
Đây là đang trốn tránh trách nhiệm sao?
Lâm Cảnh mím môi cố nhịn cười, thấp giọng nói, "Oh~Nhu Nhu say thì không lẽ định quỵt nợ sao?"
Lúc sau, Tô Đào gửi qua một tin nhắn thoại, giọng điệu vừa thẹn vừa giận, "Lâm Cảnh!"
Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh,