"Hức, nức nở, khụt khịt."Tiếng khóc thảm thiết của Han TaeHyun lan khắp nhà.Tại sao lại như vậy?Nếu hắn ta bị đánh bởi một người trông giống như một trong những siêu anh hùng xuất hiện trong tiểu thuyết hoặc truyện tranh, hắn ta sẽ không cảm thấy thất vọng như vậy.Nhưng người đã một mình đánh bại hắn ta, không phải một anh hùng, chỉ là một tên thần kinh..“ Tên điên với món kim chi hầm thịt”Han TaeHyun nhìn KangWoo với ánh mắt đầy oán hận.KangWoo cười sau khi nhìn thoáng qua biểu cảm của hắn ta."Thế nào? Có phải ngươi nghĩ ta chỉ là một gã điên khùng bị ám ảnh bởi món kim chi hầm thịt?""K-không.
Không hề!"Thấy KangWoo như đọc được ý nghĩ của mình, hắn nhanh chóng lắc đầu.Với đôi mắt trũng sâu, KangWoo tiếp tục nói."Ngươi không thể nào hiểu được."Hắn ta sẽ không thể nào hiểu được những loại cảm xúc và suy nghĩ mà KangWoo đã trải qua trong mười nghìn năm .Ác quỷ không có khái niệm về tuổi thọ.Ngay cả khi không ăn không uống, chúng vẫn có thể sống mãi mãi.Sau khi KangWoo có được năng lượng ma quỷ, cậu ấy trở thành một sự tồn tại gần giống với ma quỷ.
Và cũng giống như chúng, khái niệm về tuổi thọ đã biến mất đối với KangWoo.Nhưng…Cậu ấy vẫn còn một phần của con người.Các giác quan trong đầu và cơ thể vẫn còn nhớ những thú vui ăn uống.Nhưng những thứ mà cậu ấy khao khát lại hoàn toàn không tồn tại trong Chín Tầng Địa Ngục.Đó là bởi vì hầu hết những con quỷ không cần những gì cậu ấy đang khao khát.Nhưng cậu ấy không muốn từ bỏ những [email protected] muốn đó.Cơ thể của một con quỷ khiến cậu ấy không thể từ bỏ [email protected] muốn.
Nó cũng ngăn tâm trí cậu ấy phát điên.Đó là lý do tại sao cậu ấy có thể vẫn tỉnh táo khi sống hơn mười nghìn năm, và đó cũng là lý do tại sao ma quỷ không ngừng chiến đấu mãi mãi.Sống cuộc sống của một con quỷ trong khi tâm trí vẫn là một con người giống như bị tra tấn vĩnh viễn.—Mong muốn của bạn không thể được thực hiện.—Cơn khát của bạn không thể được dập tắt.Lý do tại sao Địa ngục thực sự khiến cậu ấy cảm thấy giống như Địa ngục không phải vì ngọn lửa thiêu đốt vĩnh viễn hay vùng đất hoang vắng cằn cỗi.—Nơi đó là địa ngục đối với KangWoo bởi vì không có gì khiến cậu ấy quan tâm đến nó."Ngươi chỉ không hiểu cuộc sống hiện tại của ngươi là hạnh phúc đến thế nào."Điều đó cũng giống như việc mọi người không nhận ra rằng họ nên biết ơn bầu không khí như thế nào.Mặc dù con người sẽ chết trong vài giây nếu không có không khí, nhưng không ai biết ơn điều đó mỗi khi họ được thở.Người ta chỉ khao khát những thứ bình thường khi chúng không còn bình thường nữa."Ugh.
Tôi...!tôi xin lỗi! Tôi sai rồi!"Han TaeHyun không thể hiểu ý nghĩa đằng sau lời nói của KangWoo.Nhưng lúc này, hắn ta không thể làm gì khác ngoài việc cầu xin sự tha thứ."Được rồi, ta tha cho ngươi."KangWoo nói xong liền túm lấy cổ áo Han TaeHyun."Đ-đừng giết tôi!""Đừng lo lắng.
Ta sẽ không giết ngươi."Không phải vì đồng cảm hay KangWoo ghét ý tưởng giết người.Chỉ có một lý do khiến cậu ấy để Han TaeHyun sống:Mọi thứ có thể sẽ trở nên rắc rối.Nếu là Địa ngục thì mọi chuyện đã khác.
Nhưng trên Trái đất, giết người khác là một tội ác.Tất nhiên, đuổi hắn ta đi có thể gây rắc rối cho cậu ấy trong tương lai, vì vậy cậu ấy sẽ làm một điều gì đó."C-cám ơn!"Sau khi nghe KangWoo sẽ không giết mình, Han TaeHyun cúi đầu với ánh mắt đầy hy vọng.KangWoo nhếch mép nhìn hắn ta"Chết sẽ tốt hơn cho ngươi.""…?""Hừ, ngươi sẽ sớm nhận ra thôi."Nói xong, năng lượng ma quỷ của KangWoo bắt đầu tuôn ra.Quyền năng của sự sợ hãi…Đó là Quyền năng của Oroba.
Nó khắc sâu nỗi sợ hãi vào linh hồn của mục tiêu.
Bằng cách đó, mục tiêu sẽ trở thành một con rối không hề có ý đồ phản kháng..Đó không phải là một Quyền Năng sử dụng nhiều năng lượng ma quỷ, nhưng nó có những điều kiện tiên quyết khá khắc nghiệt.Thật khó để tạo ra trạng thái sợ hãi tột độ.Khắc sâu nỗi sợ hãi vào tâm hồn một số người không phải là một nhiệm vụ dễ dàng.Không thể sử dụng nó trừ khi có sự khác biệt rõ ràng về sức mạnh so với mục tiêu.Nhưng nếu bạn có thể sử dụng nó, hiệu ứng sẽ hoạt động như một lá bùa mê hoặc"A, a a..."Bởi vì Quyền năng của sự sợ hãi, nỗi sợ hãi mà Han TaeHyun cảm thấy ngày càng sâu sắc.Hắn tè ra quần và nhìn KangWoo với vẻ mặt trống rỗng."Ngươi sẽ phải sống mãi mãi trong khi cảm nhận những cảm xúc đó."KangWoo cười cười nhìn Han TaeHyun đang run rẩy.“K-không…” Han TaeHyun nói trong khi vắt kiệt lý trí còn sót lại.KangWoo nhún vai và tiếp tục nói với giọng nhẹ nhàng."Đây không phải là một thế giới mà ngươi có thể sống chỉ bằng cách làm những điều mình thích."Những lời mà Han TaeHyun đã nói với Han Seol-ah…Những lời đó đã trở thành một mũi tên sắc nhọn và quay trở lại hắn ta."Vậy thì đi đi.
Và đừng nói với ai về những gì đã xảy ra ở đây."KangWoo xua tay như thể cậu ấy cảm thấy rất khó chịu.TaeHyun đã trở thành một con rốiNgay cả khi bị tra tấn, có lẽ hắn ta sẽ không thể nói bất cứ điều gì về những gì đã xảy ra ngày hôm nay.Han TaeHyun đứng dậy với một biểu cảm trống rỗng trên khuôn mặt và đi ra khỏi nhà với những bước đi loạng choạng.Sau khi nhìn hắn ta bước ra ngoài, Han Seol-ah đi về phía KangWoo.Cô cúi chào KangWoo."Cảm ơn.
Nếu không có anh...!em đã không thể ngăn cản Oppa."Cậu ấy là người đã cứu mạng cô khỏi bọn yêu tinh.Và trên hết, KangWoo đã cứu cả cô và mẹ cô khỏi Han TaeHyun, người đã làm phiền họ trong nhiều năm, vì vậy cô không biết phải trả ơn cậu ấy như thế nào.Cô ấy nghĩ rằng chỉ nói lời cảm ơn thôi là chưa đủ."Tôi sẽ cố gắng hết sức...!để có thể đền đáp sự hào phóng của anh"Cô ấy nói với giọng chân thành trong khi cúi đầu.KangWoo mỉm cười khi nhìn cô."Đầu tiên, chúng ta hãy dọn dẹp sạch sẽ ."Ngôi nhà trở nên lộn xộn vì cuộc chiến của KangWoo và Han TaeHyun.“Ồ, nếu là dọn dẹp, tôi sẽ…”"Sẽ nhanh hơn nếu chúng ta làm cùng nhau."Nói xong, KangWoo bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, và Han Seol-ah đi theo sau cậu ấy.Trong khi họ đang dọn dẹp, cô cẩn thận hỏi:"Giờ tôi mới nhớ, tôi chưa biết anh đang sống ở đâu?""Ah."Một tiếng thở dài phát ra từ miệng KangWoo trước câu hỏi đột ngột của Seol-Ah.“Nghĩ lại thì, căn phòng nơi mình từng sống có lẽ đã không còn.”Cậu ấy đã không trả tiền thuê nhà trong năm năm, vì vậy có lẽ đã có một người khác sống ở nơi cậu ấy từng ở.Đó là lúc KangWoo nhận ra rằng mình không có chỗ để ngủ.“ Mình sẽ tìm một nơi ở trước.”Cậu không lo lắng đến thế.Bây giờ cậu ấy đã có một sức mạnh không thể so sánh với bản thân trong quá khứ.Với thực lực hiện tại của mình, muốn kiếm một chỗ ở cũng không khó."Bởi vì những chuyện đã xảy ra, tôi không có nơi nào để ở vào lúc này.""Có nghĩa là…?"“Chà, hiện tại tôi đang vô gia cư,” KangWoo nhún vai nói.Han Seol-ah đắm chìm trong suy nghĩ."Hay là…"Han Seol-ah, hơi đỏ mặt, cẩn thận mở miệng."Ch-cho đến khi anh tìm được nơi ở mới...!Anh có muốn ở trong nhà của chúng tôi không?" Cô lo lắng hỏi với nắm tay siết chặt.Sự thật là những gì cô ấy đang làm là một điều gì đó vô lý.Mặc dù cô ấy mắc nợ KangWoo nhưng họ chỉ mới biết nhau được vài giờ.
Đó là lý do tại sao một người tỉnh táo sẽ không nói điều gì đó như thế.Nhưng cô muốn biết nhiều hơn về người đàn ông tên Oh KangWoo.Cô muốn biết anh ta là ai, anh đã sống như thế nào cho đến lúc này.Nói trắng ra là cô có chút hứng thú với cậu ấy"Hô."Đôi mắt của KangWoo tỏa sáng.Cậu thậm chí không cần phải suy nghĩ về nó.Có lẽ không có nơi nào tốt hơn để KangWoo ở lại