Chạng vạng, một ngày trước mồng 8, tháng chạp, năm Tĩnh Nguyên thứ hai, ngoài dự đoán, kinh thành ngầm nổi lên một trận bão tuyết lớn, chỉ qua một đêm, tuyết đã đọng qua đầu gối.Khắp kinh thành, đưa mắt nhìn lại, tất cả đều là một mảnh trắng xoá.
Lều trại của dân chạy nạn thấp cổ bé họng vừa cũ vừa nát cũng bị vùi trong tuyết trắng xóa.“Phát cháo, phát cháo……”Không biết là ai hô một câu, lều trại của đám dân chạy nạn như đột nhiên được sống lại.
Vô số dân chạy nạn quần áo lam lũ từ trong những túp lều thấp bé chui ra, nhanh nhanh xô đẩy lẫn nhau chạy về phương hướng phát cháo.Toàn thân của Phó Chỉ Toàn run run rẩy rẩy, bị đông lạnh đến mức ngón tay cũng không còn có cảm giác, cố gắng bắt lấy cọc gỗ bị gãy bên cạnh, mượn lực đứng lên.Nàng nắm thật chặt chiếc áo bông sờn rách lộ ra sợi bông màu vàng trên người, đi theo đằng sau đám đông chen chúc về phương hướng đang phát cháo.Đội ngũ chờ phát cháo xếp hàng rất dài, tuyết lớn bay đầy trời, gió lạnh thấu xương, đến mức người không mở được mắt.Không biết qua bao lâu, rốt cuộc đến phiên Phó Chỉ Toàn, nàng cắn môi dưới đưa chiếc chén sứ bị mẻ mất một góc lên.“Xin lỗi, hôm nay đã phát hết cháo rồi.” tiểu nhị phát cháo dùng cái thìa gõ gõ vào chiếc thùng gỗ trống rỗng, trên mặt lộ ra biểu tình xin lỗi.Cái tay đang cầm chén cháo của Phó Chỉ Toàn run lên, thiếu chút nữa rớt đến trên mặt đất.Thấy sắc mặt của nàng tái nhợt, môi run lập cập, hai chân lẩy bẩy, một bộ dáng tùy thời đều có thể té xỉu, tiểu nhị không đành lòng, chỉ về nơi cách đó không xa, có một đội phát cháo khác, nói:”Qua bên kia đi, Quý gia vẫn còn đang phát cháo, nghe nói tướng quân phu nhân nhà bọn họ hai ngày trước sinh được một tiểu tử béo tốt, Quý gia lão phu nhân vì cầu phúc cho đại tôn tử, quyết định bố thí cháo trong 9 ngày, không giới hạn số lượng, đảm bảo mỗi người đều được phát một chén.”Bên cạnh một người xen mồm vào nói:” Vị phu nhân đầu tiên của Quý tướng quân, bảy năm cũng chưa sinh được một hài tử, cũng khó trách lão phu nhân cao hứng như vậy.”“ Quý lão phu nhân này là người nhân từ, nghe nói vẫn luôn đối đãi với phu nhân trước như nữ nhi thân sinh.
Nếu không phải nàng xấu tính, ghen tị, thì sẽ không cho phép Quý tướng quân hưu nàng.”“Thật là nhân hậu, bảy năm không có con, như là gà không biết đẻ trứng, đừng nói Quý tướng quân nhân gia như vậy, chính là bình dân áo vải như chúng ta cũng đã sớm hưu thê.
Quý gia này thật đúng là phúc hậu, khó trách lại ra tay hào phóng như vậy.”……Những người đằng sau còn nói thêm cái gì đó, nhưng Phó Chỉ Toàn hoàn toàn không nghe vào tai.
Nàng đờ đẫn xoay người, mỗi bước đi giống như bị rót chì vào hai chân, từng bước, từng bước một trở về.Ha hả, bảy năm không sinh được con, mới vừa bái đường xong Quý Văn Minh đã rời đi rồi, vừa đi chính là bảy năm, nàng đến chỗ nào sinh được hài tử đây?Coi nàng như thân sinh nữ nhi? Cho nên trơ mắt nhìn nàng bị oan uổng, bị hưu bỏ, bị đuổi ra khỏi Quý gia, trong người không một xu dính túi?Phúc hậu? Quý gia nghèo rớt mồng tơi, nếu không có nàng dùng của hồi môn của mình làm vốn mở hai cửa hàng, khổ tâm kinh doanh, chỉ bằng chút bổng Lộc ít ỏi của Quý Văn Minh, thì Quý gia nào có tiền ở chỗ này mà phát cháo lấy danh tiếng?Nàng gả vào Quý gia bảy năm, tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, hiếu thuận bà bà, lo liệu công việc vặt, dốc hết sức lực, cuối cùng lại rơi vào cái kết cục bị hưu bỏ! Đây là Quý gia phúc hậu, đây là Quý gia nhân từ!Thật là một nhà đầy miệng nhân nghĩa, đạo đức!“Nha, không nghĩ tới trong đám dân chạy nạn còn có nữ nhân nhìn xinh đẹp như vậy!”Phó Chỉ Toàn còn chưa có kịp phản ứng lại, thì một cánh tay thò ra từ cái cây khô bên cạnh đã dùng sức nắm lấy tóc của nàng, đem nàng kéo vào một cái miếu hoang cách đấy mấy chục mét.Phó Chỉ Toàn đã ba ngày chưa được ăn một hột gạo nào vào bụng, vốn đã đói đến mức hoa mắt chóng mặt, bị hắn túm như vậy, càng thêm đầu nặng chân nhẹ, mơ hồ thành một đoàn.Thẳng đến lúc truyền đến tiếng xé vải ở trước ngực, nàng mới đột nhiên phục hồi tinh thần, nhấc chân dùng sức đạp một cái vào tên nam nhân đang ngồi ở trên người của nàng.Người nọ bị đau, bịch một tiếng từ trên người của Phó Chỉ Toàn ngã xuống, lăn vào trên đống cỏ khô, ôm nửa người dưới, hùng hùng hổ hổ:”Mẹ nó, kỹ nữ xấu xa , đáng chết, dám đá lão tử, Mao Đản, ngươi lên trước đi, tiện nghi cho tiểu tử ngươi.”“Được rồi, Chí ca.” Tại mặt sau của miếu hoang đột nhiên chui ra một tên mặt chuột, tai khỉ, ánh mắt không chút nào che giấu mà đánh giá dáng người lả lướt của Phó Chỉ Toàn.Phó Chỉ Toàn vừa kinh hoảng, vừa sợ hãi, lui dần về phía đằng sau, thối lui thẳng đến chỗ góc tường, tận khi không còn chỗ để lui nữa.“Hắc hắc, tiểu mỹ nhân yên tâm, ca ca sẽ hảo hảo thương ngươi!” Mao Đản liếm liếm một bên mép, một phen nhào về phía Phó Chỉ Toàn.Ánh mắt của Phó Chỉ Toàn lộ ra tuyệt vọng, khóe mắt dư quang đột nhiên nhìn thấy bên cạnh có đống lửa đang cháy mạnh mẽ, tâm khẽ động, liền bắt lấy một cây gậy gỗ đang cháy, giơ lên trước ngực:”Lăn, cút ngay……”Mao Đản nhào lên trước, cười nhạo Phó Chỉ Toàn không biết tự lượng sức mình:”Tiểu mỹ nhân, cẩn thận lửa đốt cháy bản thân ngươi, gia sẽ rất đau lòng!”Một bên, Chí ca chịu không nổi Mao Đản lòng