Đối mặt với đại đao hàn quang lẫm lẫm, Sử ca mặt trầm như nước, Trương Liễu nhát gan, một mông ngồi xuống trên mặt đất, lẩm bẩm tự nói: “Xong rồi, xong rồi, xong rồi……”Những người khác cũng không biết nên chạy đi chỗ nào, đều chán nản ôm đầu, hận không thể tìm một chỗ giấu mình đi.
Tuy nhiên, thương hộ ở bốn phía rõ ràng lại thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Tuy nói Phó Chỉ Toàn vừa rồi đã trấn an được đám lưu dân này, nhưng ai biết chờ lát nữa nếu không làm cho bọn họ vừa lòng, bọn họ sẽ làm ra cái gì tới.
Thế cục bị khống chế, Hộ Bộ thượng thư Phạm Gia Nghĩa từ trong đám nha dịch đi ra, giọng nói như chuông đồng: “Nghe nói ngươi muốn quyên 500 thạch lương thực?”Hắn chính là vì 500 thạch lương thực này mà đến.
Mấy ngày gần đây, nhật tử của Phạm Gia Nghĩa có thể dùng mấy từ nước sôi lửa bỏng tới để hình dung cũng không quá! Phỏng chừng nói ra cũng không có người tin, hắn đường đường là người đứng đầu một bộ, thế nhưng có bạc cũng không mua được lương thực.
Nhóm thương gia sở dĩ không muốn bán lương thực cho hắn, chủ yếu là vì không thương lượng được giá cả.
Bán đắt khẳng định sẽ chọc các lão gia Hộ Bộ không cao hứng, nhưng bán thấp, thương nhân lại không kiếm được bao nhiêu tiền, mua bán lỗ vốn không ai nguyện ý làm đi?Cho nên phàm là gặp được Hộ Bộ đi mua lương thực, nhóm thương gia đều thống nhất hành động, chỉ bán một bộ phận cực nhỏ cho bọn họ, làm đến vài ngày, Hộ Bộ tổng cộng mới mua được có mấy trăm thạch lương thực.
Bởi vậy lần này vừa nghe nói có người nguyện ý một hơi quyên tặng 500 thạch lương thực, Phạm Gia Nghĩa cũng bất chấp thân phận quan lớn của hắn, hưng phấn mà dẫn dắt nha dịch chạy tới.
Phó Chỉ Toàn hướng hắn hành lễ, khẳng định mà nói: “Không sai, đại nhân, dân phụ nguyện ý quyên tặng 500 thạch lương thực làm quân nhu.
Mặt khác còn dư 300 thạch lương thực, dân phụ dùng để phát cháo, ngày mai liền ra ngoài thành phát cháo, mỗi ngày phát một ngàn chén, cho đến khi hết lương thực.
”“Tốt, tốt, thực tốt !” Phạm Gia Nghĩa kích động đến liên tục nói ra ba chữ “Tốt ”, ánh mắt nhìn Phó Chỉ Toàn càng tràn ngập tán thưởng.
Phó Chỉ Toàn rũ mắt: “Đảm đương không nổi tán thưởng của đại nhân, hưng vong của quốc gia, phụ nhân cũng có trách nhiệm !”“Tốt lắm, đúng là một người trượng nghĩa !” Phạm Gia Nghĩa vỗ tay.
Hắn khoa trương nói trắng ra làm Phó Chỉ Toàn ngượng ngùng, nàng nâng khuôn mặt thẹn thùng lên, cung kính mà nói: “Đại nhân có thể nói chuyện riêng một chút đuợc không.
”Nàng một hơi quyên mấy ngàn lượng bạc lương thực, Phạm Gia Nghĩa nào có không đáp ứng, hắn đi đến khu đất trống cách đó mấy trượng, Phó Chỉ Toàn vội vàng đi qua.
Cũng không biết nàng đã nói gì đó, sắc mặt Phạm Gia Nghĩa đầu tiên là tức giận, theo sau lại trở nên