Trong lòng Phạm Gia Nghĩa bồn chồn, chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu tựa hồ có một đạo ánh mắt lạnh băng phóng đến trên người hắn, chân của hắn không tự giác mà run lên, trong lòng bồn chồn, hoàn toàn đã quên mục đích tiến cung của chính mình.
“Phạm đại nhân có việc muốn bẩm báo sao?” Giọng nói nhàn nhạt, mang theo một chút không kiên nhẫn từ phía trên truyền đến, lôi lại suy nghĩ mông lung của Phạm Gia Nghĩa.
Bất quá trải qua một chuyến này, tự tin tràn đầy lúc đầu của Phạm Gia Nghĩa cũng không biết đã chạy đi đến cái góc nào, trong lòng hắn bất an, nhưng mà lương thực cùng bạc là hai thanh gươm treo ở trên đầu của hắn, không giải quyết là không được.
Phạm Gia Nghĩa ở trong lòng tìm kiếm một chút từ ngữ, rồi nói: “Điện hạ, cứu tế nạn dân cần nguồn lực cực lớn, quốc khố trỗng giống không chịu được gánh nặng như vậy …”“Cho nên liền mặc kệ bá tánh chết đói ” giọng nói lành lạnh đánh gãy lời nói của hắn.
Phạm Gia Nghĩa cả kinh, trong mí mắt nhìn xuống đột nhiên xuất hiện một đôi giày thêu kim long, tim hắn hoảng sợ, vội vàng nói: “Điện hạ, vi thần không phải ý tứ này, vi thần cả gan, muốn hiến một kế sách!”“Ngươi là muốn nói đóng góp lớn được phong hầu!”Điện hạ như thế nào sẽ biết? Phạm Gia Nghĩa trong lòng chấn động, đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc mà nhìn Nhiếp Chính Vương Lục Tê Hành.
Sắc mặt Lục Tê Hành lạnh lùng, ánh mắt thâm thúy sắc bén, khóe miệng nhếch lên ý cười nhợt nhạt như có như không, làm người ta đoán không ra hắn đang suy nghĩ gì trong đầu.
Phạm Gia Nghĩa trầm mặc một chút, căng da đầu nói: “Không sai, vi thần chính là ý tứ này, đóng góp được phong hầu mới có thể giải quyết khốn cảnh trước mắt.
”Đột nhiên, một quyển tấu chương ném lại đây, góc cạnh cứng rắn sượt qua cằm của Phạm Gia Nghĩa, mang theo máu.
Phạm Gia Nghĩa bị đau, từ lúc tiếp nhận cục diện rối rắm này bao nhiêu ấm ức tức giận dồn nén bộc phát ra, hắn đem quan mũ tháo xuống, áo choàng cởi ra, ngồi xuống trên mặt đất: “Nhiếp Chính Vương điện hạ, vị trí Hộ Bộ thượng thư này hạ quan không làm, ai thích làm thì làm đi!”Đậu má, lại là tốn công vô ích, công việc hai đầu đều bị khinh bỉ.
Vừa muốn con ngựa chạy lại không muốn cho ăn cỏ, nào có việc gì tiện nghi như vậy.
Nhìn Phạm Gia Nghĩa ngồi dưới đất chơi xấu, trong đôi mắt đen u ám thâm thuý của Lục Tê Hành hiện lên một mạt ý cười, hắn nhìn vết cắt trên cằm của Phạm Gia Nghĩa kia, quay đầu ngồi trở lại, bình tĩnh hỏi: “Như thế nào? Bổn vương còn trách lầm ngươi sao? Đường đường là quan lớn, đứng đầu một bộ, đọc đủ thứ thi thư, kế sách trị quốc