Trùng hợp chính là, phương hướng đội quan sai này đi báo tin vui theo ngay đằng sau bọn họ.
Mấy người Phó Chỉ Toàn ngồi ở trong xe ngựa, một đường nghe pháo vang.Bởi vì phía trước có không ít bá tánh đổ ra đi xem náo nhiệt, nên tốc độ xe ngựa chạy cực chậm.
Xa phu nhàn rỗi, nghe được hai người trong xe nói chuyện, cực kỳ hâm mộ xen mồm một câu: “Đây là đến nhà của Trương lão gia gia.
Nghe nói Trương lão gia lần trước quyên góp 300 thạch lương thực, Hoàng Thượng bèn phong cho hắn một chức quan.”Phó Chỉ Toàn phát hiện, người có loại suy nghĩ này tuyệt không chỉ có mỗi một vị xa phu.Trên đường phố, nhóm bá tánh vây xem, ánh mắt nhìn về nhóm quan sai đều mang theo hâm mộ.
Ngoài xe, có mấy vị công tử mặc cẩn ý hoa phục càng là thảo luận lộ liễu, oán trách lão nhân trong nhà lần trước quyên quá ít bạc, lần sau nhất định phải quyên nhiều hơn.Thủ đoạn này của Phạm đại nhân thật cao minh.
Hắn gióng trống khua chiêng tuyên dương như vậy, không đến một ngày, tin tức những người lần trước quyên góp nhiều lương thực, nhiều bạc được triều đình trọng thưởng đã truyền khắp toàn thành, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong thành, ngoài thành thực mau liền sẽ nổi lên phong trào quyên tiền, phát cháo.Số vốn ban đầu của Phó Chỉ Toàn ở trong lần quyên góp này đã hết sạch, một vòng này không biết có bao nhiêu nhà giàu tham dự, nàng tranh không qua được những người này, nàng cũng không cần phải đi tranh nữa.Nhưng nàng thật ra có thể mượn ngọn gió đông này để củng cố thêm thanh danh của chính mình.Trong lòng của Phó Chỉ Toàn có chủ ý, nửa đường lại bảo xa phu rẽ đi khách điếm, đến gặp Nghiêm chưởng quầy thương lượng một chút sự việc ngày mai đi ra ngoài thành phát cháo.Ngày phát một ngàn chén cháo, số lượng này cũng không nhỏ, nếu chỉ có hai người Phó Chỉ Toàn cùng Tiểu Lam khẳng định sẽ không lo liệu được hết quá nhiều việc.
Nghiêm chưởng quầy ở khách điếm bên này khẳng định cũng không đi được, chỉ có thể bảo Phùng Lục đi hỗ trợ.Theo sau, mấy người lại đi mượn nồi to nấu cháo, đựng cháo vào thùng gỗ to, còn có than lửa, gom đủ này đó, chủ tớ hai người mới vội vàng chạy về nhà.Đêm nay quý gia phá lệ an tĩnh, trong viện đen như mực, chỉ có một ngọn đèn dầu lay động ở nhà chính.Nghe được tiếng mở cửa, Quý Mỹ Du đang ngục đầu ở trên bàn, đôi tay đang ôm đầu gối phát ngốc, lập tức nhấc váy chạy lên, mắt trông mong mà nhìn Phó Chỉ Toàn: “Tẩu tử, ngươi rốt cuộc đã trở lại.”Phó Chỉ Toàn nhìn nàng, tâm tình phức tạp tới cực điểm.
Hôm nay Quý Mỹ Du tận hết sức lực giữ gìn nàng, nàng thực cảm động, nhưng tưởng tượng đến sự phản bội của nàng ấy trong kiếp trước,