Sự trỗi dậy của đế chế đại việt
lời của tên thanh niên không làm cho lòng cảnh giác của đám bộ hạ gia tăng nhiều, tất cả đều đỏ bừng mắt gào thét xông lên như sợ chạy chậm sẽ bị mất phần vậy.
quý tộc? chủ nhân nơi này là quý tộc a!!! điều đó đại biểu cho cái gì?
đương nhiên là tiền vàng, quần áo hoa lệ, thậm chí là cả mỹ nữ nữa a, làm gì có tên quý tộc nào lại không nuôi một đám mỹ nữ suốt ngày cưỡi đâu cơ chứ.
hết thảy chỉ cần mình nhanh tay nhanh chân lên một chút, thì có thể rơi vào tay mình; chậm chân thì khẳng định không có phần mình!
nghĩ đến đây, mọi người đâu còn nghĩ tới mệnh lệnh phải tập trung cùng một chỗ, tất cả đều phóng chạy thật nhanh tới phía trước.
thấy mới trong chốc lát bên cạnh mình chỉ còn lại mười mấy tên thân tín, gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng nhìn chằm chằm thiếu niên gầy yếu với ánh mắt răn đe: nếu như không bị hắn giữ lại, tên này cũng đã sớm dẫn đầu chạy tới trước rồi.
- chẳng lẽ ngươi cũng ngu xuẩn như bọn họ? nếu đối phương có thể là quý tộc, tại sao lại không nghĩ tới đối phương có kỵ binh chứ?
-còn nữa, có mù không, nhìn trên tháp canh, tường thành kia là cái gì, là nỏ công thành cùng với máy bắn đá đó. đấy là thứ mà quý tộc bình thường có thể sở hữu hay sao.
- a! kỵ binh! vậy bọn họ làm sao bây giờ? gọi bọn họ cũng quay trở lại chứ?
gã thiếu niên gầy yếu bối rối nói.
khó trách thần sắc hắn như thế, đảo hải nam bởi vì bị các đại thế lực áp chế, thanh triều áp chế một phần, tây dương cũng thẩm thấu chia một chén canh, lại cô lập ngoài biển khơi. ngoại trừ chỉ dùng ngựa lùn để chuyên chở đồ vật, căn bản không có bao nhiêu ngựa có thể làm chiến mã xung phong trận mạc. vì thế trên đảo hải nam, kỵ binh chẳng khác nào là lực lương đặc biệt, đứa con cưng của các thế lực gia tộc.
gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng lắc đầu, nói:
- mặc dù có điều đáng tiếc! nhưng hạng người không biết nghe lệnh này, cứ để cho bọn họ tự sinh tự diệt đi.
sau khi trấn định lại gã thiếu niên gầy yếu chần chừ một chút, hỏi:
- tam thúc! thông thường một quý tộc bên đại nam có khả năng có bao nhiêu kỵ binh?
- không có hạn chế, chỉ cần có tiền có chiến mã, kỵ binh nhiều mấy đi nữa cũng được phép nuôi dưỡng, bởi vì chỉ cần những kỵ binh này là thân phận nô bộc, vậy thì căn bản không có người nào để ý tới. thế nhưng nên biết đây là phía đại nam đó biết không, không phải bên nhà thanh, ở đây mà có thể tụ tập được tầm trăm kỵ thì tức là thế lực đặc biệt siêu nhiên ở xứ này rồi.
gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng nói.
- vậy tam thúc nhận thấy ở chỗ này có thể có bao nhiêu kỵ binh?
thiếu niên có chút khẩn trương nghiêng đầu nhìn bốn nhìn.
giờ phút này bọn thổ phỉ đã băng qua bãi cát, động tác rất mau lẹ phóng xuyên qua rừng cây.
- nhìn bến cảng làm bằng gỗ xinh đẹp kia thì cũng biết nơi này phải là đại quý tộc, có lẽ không dưới một trăm tên kỵ binh đâu. chưa kể bọn chúng rất có thể có quân chính quy triều đình, được trang bị, huấn luyện mạnh mẽ nữa, vả lại sẽ có không ít súng ống.
gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng thuận miệng nói.
- một trăm kỵ binh? súng ống, chúng ta hẳn có đủ để giết chết bọn chúng chứ?
thiếu niên lần nữa hỏi.
- nếu bao vây bọn kỵ binh ở trong rừng, những người chúng ta đây hy sinh một phần ba mới có thể giết sạch họ. còn như ở đồng trống, có thể chạy thoát khỏi bọn họ đuổi giết kỵ binh coi như là khá lắm rồi. thêm nữa nếu gặp quân chính quy, hôm nay dù gấp ba quân số, hy sinh hai phần ba chưa chắc trận đánh đã ngã ngũ.
gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng trông thật khổ sở nói.
khi mà súng ống chỉ là vũ khí phụ của cả hai bên, kỵ binh chính là lực lượng chiến đấu hùng mạnh nhất, bộ binh mà đối mặt với kỵ binh ở đồng trống chỉ có thể chấp nhận bị kỵ binh tàn sát, hoàn toàn không có chút lực phản kháng nào.
" *nếu như có người cười đám cảnh sát cơ động cưỡi ngựa lùn của việt nam thì nên xem xét lại, thử nghĩ xem nếu như đám người hỗn loạn mà bị đám kị binh đó húc giải tán đám đông thì có tan nát hay không."
lúc này bên phía hồng đĩnh. thấy đám thổ phỉ đã lên hết bờ liền lệnh cho mạnh hổ dẫn theo đại đội kỵ binh đi theo đường vòng, mục tiêu là chiếm hoặc đốt cháy hết đám thuyền của lũ phỉ chặn đường lui của chúng.
mạnh hổ dẫn theo kỵ binh cận vệ đi vòng qua đến chỗ đám thuyền, liền ra lệnh châm lửa đốt, đám thuyền tồi tàn này chỉ cần một mồi lửa là cháy thành than ngay, nhưng khi mạnh hổ chuẩn bị ra lệnh đốt thì tên tân binh kia lại nói:
-thủ trưởng! nhìn bộ dáng bọn thổ phỉ này, bọn chúng đúng là không dám giao chiến với kỵ binh của thủ trưởng đâu, không bằng chúng ta thủ ở chỗ này, chờ đến khi bọn chúng lui về tới nếu chúng ta chặn không được lúc đó hãy đốt thuyền cũng không muộn. nếu như hồng đĩnh đại nhân trực tiếp đánh bại chúng, vậy thì thoáng cái chúng ta liền có thêm nhiều chiếc thuyền rồi.
mạnh hổ mặc dù có ít kiến thức, thế nhưng không phải không biết nghĩ, thấy thằng này nói có lý liền lập tức cho thi hành, với lại mệnh lệnh hồng đĩnh đưa ra là đốt, hoặc nếu chiếm được đám thuyền này thì vẫn tốt hơn mà.
nghĩ có thể đoạt được mấy chục chiếc thuyền