Sự trỗi dậy của đế chế đại việt
nguyenphongj1998
3,588 chữ
00:54 15/09/2020
thực hiện xử phạt kết thúc, hoàng hải cùng bọn cận vệ lập tức xông lên đỡ lấy hồng đĩnh đang lảo đảo muốn ngã xuống. hồng đĩnh cố hết sức đứng dậy nhìn mọi người, quay lại nhìn đỗ quý nói:
- ra lệnh giải tán bộ đội.
sau khi đỗ quý lên tiếng cho mọi người giải tán, liền quay lại bọn cận vệ biết chút y thuật quát lớn:
- các ngươi muốn chết à? còn không mau tới trị liệu cho đại nhân!
một phen gà bay chó chạy, hồng đĩnh được mang xuống, dĩ nhiên, cùng hưởng thụ trị liệu,
binh lính chậm chạp giải tán rời đi, mọi người đều nói đến chuyện ly kỳ hôm nay, dù sao cũng chưa có ai được xem một thống soái tự xử phạt mình.
những người thông minh suy nghĩ miên man, việc hồng đĩnh tự xử phạt mình, làm cho họ cảm nhận được sự thưởng phạt công bình trên lãnh địa này.
nhưng thật ra binh lính cũng không cần thủ lĩnh làm những chuyện thu phục lòng người như vậy, tận đáy lòng bọn lính đều tự có phán đoán, bọn họ đơn thuần chỉ muốn, lập công là được trọng thưởng, phạm tội liền bị xử phạt, họ nhận định làm lính nơi này tốt hơn nhiều so với ở trong quân đội.
lương tháng lĩnh đủ, công lao thật đánh thật, chỉ cần đại nhân không làm phản, dù cho ở quân đội chính quy hay làm dân binh ở đây đâu có gì khác nhau?
sau khi bọn lính giải tán, trên quảng trường chỉ còn lại bọn thổ phỉ tù binh cùng mấy trăm vệ binh canh giữ. lê nhĩ nhìn quanh lo lắng nói cùng kimura:
- chúng ta chắc là bị giam ở quảng trường này rồi. tại sao chúng ta lại chưa được mở trói? ta mắc tè quá đi!
katou vừa nghe, lập tức phốc xích một tiếng bật cười, còn kimura mặt không chút thay đổi thở dài không nói.
- bây giờ đại nhân đang thụ thương, không có mấy ngày nghĩ ngơi không được. chắc chắn là chúng ta còn bị giam mấy ngày rồi!
lê nhĩ sắc mặt đỏ bừng đang muốn hướng bọn thủ vệ mở miệng hỏi. bỗng thấy mạnh hổ nhanh chóng chạy đến nói:
- các đầu mục theo ta đi gặp đại nhân, những người khác lập tức trở về trại tù binh.
lê nhĩ và kimura lấy làm kinh hãi, thân thể đánh đến huyết nhục mơ hồ rồi, không ngờ vẫn còn khí lực gặp mặt bọn chúng, không phải là lợi hại như thế chứ?
mấy tên đầu mục vừa được cởi trói liền chạy đi tiểu ngay. báo hại mạnh hổ chỉ biết trương mắt nhìn quảng trường bị tưới ướt đẫm mấy chỗ.
tất cả số đầu mục không bị giết trong cuộc hỗn chiến gồm ba mươi tên đều được dẫn vào phủ lãnh chủ. mặc dù tay chân tự do nhưng không ai dám vọng động. mấy chục thân binh trong tay là những lưỡi lê sắc bén đứng trong phủ lãnh chủ đang nhìn chằm chằm vào họ.
lê nhĩ và kimura cho rằng bọn họ cùng những người khác bất đồng. bọn họ thần phục chứ không phải đầu hàng, cho nên rất tự tại thưởng thức phong cảnh của phủ lãnh chủ.
bất quá phủ lãnh chủ bên ngoài trống trải, bên trong thật sự đơn sơ, đều do mấy cây cột gỗ, mấy khối mộc bản tạo thành. phía trước là phòng họp, phía sau là mấy gian phòng ở mà thôi, hơn nữa ngay cả sàn nhà cũng không có, chỉ là bùn đất mấp mô.
mới đi vài bước, liền tiến vào hội trường, thấy đại nhân với cái lưng huyết nhục mơ hồ đang ngồi trên ghế đợi họ.
phía sau đại nhân là mỹ nữ có võ công cường đại với hai mắt đỏ bừng đang cùng với một nam tử gầy yếu bôi thuốc cho hắn. mà đại nhân trừ sắc mặt có chút trắng bệch, còn lại không có gì khác những người đó.
lê nhĩ, kimura tiến lên một bước dẫn đầu quỳ xuống hô to:
- tham kiến chủ công.
phía sau bọn đầu mục liền xếp hàng cùng quỳ xuống trên mặt đất.
- chủ công?
hồng đĩnh cùng bọn hoàng hải, mạnh hổ và những người đang ở trong hội trường sửng sốt, chúng gọi cái gì vậy? nếu theo như chữ nghĩa thì, chủ là chủ nhân, công là đại công, chẳng lẽ bọn họ cho rằng mình là đại công tước sao?
hồng đĩnh hiểu theo nghĩa hán việt là như vậy, còn bọn thuộc hạ của hắn lại hiểu theo nghĩa khác.
từ “chủ công” từ thời vua gia long thống nhất đất nước đã không còn có nhân vật nào được gọi như thế nữa, hay nói cách khác những kẻ đó đều không chết thì cũng bị giết hết rồi, không biết hai tên này gọi vậy là có ý gì đây, muốn cổ động đại nhân mưu phản sao?
hồng đĩnh nhìn mấy tên đầu mục thổ phỉ nói:
- nếu các ngươi đầu hàng rồi, như vậy là đã giác ngộ trở thành tù binh, ta sẽ không biến các ngươi làm nô lệ.
nghe nói như thế, bọn đầu mục lập tức dập đầu hô to.
- cám ơn đại nhân!
ngừng lại một chút, hồng đĩnh nói tiếp:
- tuy nhiên vì các ngươi xâm lấn đất đai của ta nên không trừng phạt không được. ta quyết định cưỡng chế các ngươi làm lao dịch ba năm, sau ba năm sẽ cho các ngươi trở thành dân tự do của lãnh địa. mỗi người sẽ có đất đai của mình, hưởng thụ thuế thu một phần mười. các ngươi có nguyện ý phục tùng quyết định của ta không?
nghe được điều kiện này, bọn đầu mục thổ phỉ vội vàng lần nữa dập đầu, không nghĩ tới, chẳng những không bị bán đi, mà chỉ cần lao dịch ba năm là có thể trở thành dân tự do có đất đai, điều kiện này thật sự là cực tốt!
điều kiện tốt như vậy, cho dù là người hán trên đảo hải nam cũng không có khả năng được hưởng, mình tốt số quá đi.
lãnh địa này chẳng những có lực lượng cường đại, mà thuế thu lại rất thấp. thật sự là một địa phương tốt để an cư lạc nghiệp. xem ra cần phải báo cho bạn bè thân hữu kéo đến đây mới được.
thấy bọn đầu mục thổ phỉ đồng ý với cách xử lý của mình, hồng đĩnh phất tay một cái để thân vệ đem bọn họ dẫn đi, phòng họp chỉ còn một cái bàn trống trải ra, bọn thổ phỉ chỉ còn lại hai người kimura và lê nhĩ.
thấy mọi việc đã giải quyết xong, kimura vội nói:
- chủ công, tôn xưng chủ công này là của thần hạ đối với ngài.
nghe thấy thế, hoàng hải cùng mạnh hổ lập tức sắc mặt đại biến, hoàng hải phẫn nộ quát:
- câm miệng! ngươi dám vu cáo đại nhân? ngươi không muốn sống nữa sao?
bị hoàng hải quát như vậy, kimura lần nữa choáng váng, lại nghe hoàng hải nói tiếp:
- các ngươi thật là lũ tâm tính bất lương! không ngờ dám xưng thần hạ với đại nhân? muốn hãm hại đại nhân phải không?
kimura dở khóc dở cười, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn sang lê nhĩ.
lê nhĩ cố gắng nín cười, biết mình không có cách nào giải thích, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu không lên tiếng.
dù sao kimura cũng xuất thân là thế gia vọng tộc, việc này chỉ có hắn mới giải thích được. người không có tính danh như lê nhĩ làm sao có thể giải thích được đây!
kimura đang định giải thích thì đỗ quý đã cười hề hề nói:
- đại nhân, người ta gọi chủ công có hai trường hợp. một là thần tử đối với vua, hai là phó dịch gọi chủ. có điều là, tôn xưng đó chỉ dùng cho các thuộc hạ trong các thế lực chư hầu trực hệ ở nhật bản, giờ bên tàu cũng ít dùng, không biết tại sao đảo quỳnh châu cũng học theo như thế?
mới vừa rồi hắn còn cười hồng đĩnh có chút khẩn trương, bây giờ mới hiểu được, nếu như hồng đĩnh chứa chấp hai người gọi mình là “chủ công” làm thủ hạ, nếu truyền ra ngoài sẽ có người hoài nghi hồng đĩnh có ý định độc lập tự chủ!
kimura hiển nhiên cũng hiểu điểm này, cho nên không lên tiếng. khi đỗ quý phô diễn kiến thức xong, lê nhĩ có chút trào lộng nói:
- chủ công! chúng ta chính là thần hạ của ngài, cho nên gọi ngài là chủ công không sai!
- ngươi còn dám nói lung tung!
hoàng hải đá cho lê nhĩ một đá. lê nhĩ bị dọa cho sợ hãi vội vàng quỳ xuống không dám lên tiếng nữa.
hồng đĩnh lắc đầu nói:
- hay là gọi ta là đại nhân đi, đúng rồi, ta nhớ kỹ lúc các ngươi hàng phục ta, các ngươi nói là thần phục sao? có phải hay không hai người các ngươi nguyện ý dựa vào quận công nho nhỏ của đại nam ta?
- quận công!
kimura và lê nhĩ lấy làm kinh hãi. bọn họ cũng biết ở đế quốc đại nam, phong hầu , phong tước chỉ là hư hàm lấy bổng lộc, từ đâu lại lòi ra một vị quận công nắm giữ binh quyền quân đội tinh nhuệ như vậy, không lẽ đại nam loạn rồi?
mặc dù đang suy nghĩ miên man, nhưng nghĩ đến lão bản sau này chịu trách nhiệm cho mình ăn uống đang muốn mình trả lời, lê nhĩ cũng nhận thức được, vội vàng lên tiếng:
- thần...
lê nhĩ đang định nói “thần hạ”, nhưng bị hoàng hải trừng mắt vội vàng đổi lời:
- bọn thuộc hạ ở trên đảo quỳnh châu nghèo đói, thấy đại nhân binh mã hùng mạnh, cho nên hướng đại nhân đầu phục. sau này chỉ cần đại nhân còn, bọn thuộc hạ sẽ còn trung thành với ngài, đây chính là tập tục trên đảo quỳnh châu.
hồng đĩnh ngẩn người, thì ra là thế, bọn người này không ngờ lại có thể trung thành, chỉ cần mình không chết, chúng sẽ không rời đi.
mặc dù đây là bản tính của chúng, nhưng quả là hắn thật trực tính, chẳng lẽ không sợ cấp trên tức giận? từ quan trường thời hiện đại trở về hắn vốn không quen lắm với suy nghĩ của thời đại này. nghĩ thế hồng đĩnh đưa ánh mắt nhìn phía kimura.
- thuộc hạ hy vọng mượn lực lượng của đại nhân, tạo nên sự huy hoàng của mumon gia tộc.
kimura nghiêm túc nói.
- xây dựng lại gia tộc của ngươi? tại sao ngươi không dựa vào các thế lực lớn ở đảo quỳnh châu, ở trên đó không phải sẽ giúp ngươi dễ dàng hơn sao?
hồng đĩnh cười nói.
kimura suy tư một chút, rồi bộc bạch:
- đại nhân! thời kỳ huy hoàng của mumon gia tộc cũng chỉ là lãnh chúa của một huyện nghèo. sau khi mất đi phần lớn võ sĩ và lãnh địa, nguồn vốn cạn kiệt thì không có ai nhìn đến nữa.
hơn nữa, ở trên đảo quỳnh châu, các gia tộc mất hết thế lực đều bị nhổ cỏ tận gốc, tranh giành đất đai, tranh giành nhân khẩu, tục cắt đầu người khiến cho nơi đó các bộ tộc lụi tàn, không có một ai cứu giúp. vì thế mumon gia tộc nếu không muốn bị diệt vong, chỉ có thể dựa vào thế lực bên ngoài.
nghe kimura bộc bạch, tương văn cùng uy kiệt nhếch miệng cười khinh thường.
- à, nếu ngươi