Trong lúc Hồng Đĩnh bận rộn, không biết là nguyên nhân do 5000 binh sĩ tinh nhuệ, hay là do nguyên nhân nào khác, dù sao mấy ngày nay vùng biên giới gió êm sóng lặng, ngay cả một chút sóng gợn cũng không có xảy ra.
Còn các gia tộc quyền thế dưới quyền khống chế của thành Nhai Châu, xác thật sợ đổ máu đúng như lời Mạnh Hổ nói, vài ngày trước nhận được lệnh triệu tập của thành chủ Nhai Châu, lập tức ùn ùn chạy tới thành Nhai Châu, lo sợ đến trễ bị thành chủ thành Nhai Châu thu mất đất đai.
Ai có thể nghĩ tới bọn họ cứ như thế bước vào quỷ môn quan, bị đội kỵ binh, cùng quân SS diệt sạch sẽ.
Bây giờ còn sót lại, đều là thiếu chủ ở lại giữ nhà, hoặc là gia chủ đời trước chưa chết, hoặc là mấy tên gia chủ hữu danh vô thực không có binh lính.
Đám người này phát hiện bộ đội chủ lực gia tộc mình bị đội quân thần bí giết sạch, trong lòng run sợ bắt đầu co vào tổ, không dám đi đâu.
Hiện giờ bọn họ nhận được lệnh tân thành chủ, chần chờ một chút, cuối cùng trải qua một phen tranh đấu, vẫn cắn môi bạo gan đi vào yết kiến.
Còn các đoàn lính đánh thuê Tây Dương đóng ở các đại xứ quán trên đảo Hải Nam từ lúc biết được bên trong thành Nhai Châu bạo loạn mà bắt đầu triệu tập nhân mã chuẩn bị xuất chiến, chờ trái chờ phải, đợi mãi không thấy thành Nhai Châu đến mời tác chiến, ngược lại nhận được lời mời của tân thành chủ đến làm khách trò chuyện.
Bọn họ tuy kỳ quái sao thành Nhai Châu xong đời nhanh như vậy, nhưng vẫn thản nhiên như không, đối với bọn họ mà nói ai làm lãnh chủ cũng đều là một dạng, chỉ cần có tiền kiếm là được.
Như vậy, các đầu mục thế lực còn sót lại trong lãnh địa thành Nhai Châu, đều mang tâm tình thấp thỏm bất an chạy tới, mà Lê Nhĩ đang ở tận bên ngoài, không thèm để ý quăng quân quyền lại cho Vàng Lí Dũng, tự thân dẫn thủ hạ nhanh chạy về.
Ngay cả ngu ngốc cũng biết khao thưởng trì hoãn đã lâu sắp tiến hành, nếu như là binh lính nhỏ nhặt, vậy có về hay không cũng như nhau, tưởng thưởng sẽ không thiếu ngươi.
Nhưng những kẻ tai to mặt lớn như Lê Nhĩ lại không được, có lúc một câu nói bay có thể mất đi mấy trăm mẫu đất!
Trong đại sảnh phủ thành chủ, Lê Nhĩ cùng Kimura phân biệt ngồi xếp bằng phía trước, bởi vì thủ hạ không có tư cách ngồi cùng hàng đầu, cho nên chỉ có 2 người bọn họ.
Chỉ là 2 người cô linh không có hứng thú chào hỏi, hai người đều cụp mắt ngồi thẳng, không ai hé môi.
Mà bất đồng với bọn họ, ngồi hàng thứ 2 là các gia thần xuất thân đầu mục thổ phỉ, lúc này lại đang cao hứng bừng bừng chụm đầu ghé tai, nhưng có điểm cổ quái, chưa nói được 10 câu liền chuyển tới phương diện phong thưởng đất đai, nhưng vừa mở miệng liền lập tức dời đi chỗ khác, khiến người bên ngoài nghe thấy khó chịu.
Mã Dược thân ở hàng này, vừa nói nhảm với đồng liêu bên cạnh, vừa liếc nhìn hai người Lê Nhĩ, Kimura.
Vốn hắn muốn mình cũng ngồi ở hàng thứ nhất, nhưng lo nghĩ mình căn bản không có một thủ hạ nào, tùy tiện đi lên bị thủ hạ bọn họ chặn lại vậy thật mất mặt, cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nại.
Còn hàng thứ 3 là các gia thần đầu hàng, tuy rằng bọn họ không có náo động như đám gia thần thổ phỉ kia, nhưng cũng nhỏ giọng nói khẽ.
Vắng vẻ nhất, chính là loạt hàng cuối cùng chỉ có vài gia tộc quyền thế tôm tép địa phương, những gia tộc này hiện hoàn toàn bất ổn, thấp thỏm bất an, nào có tâm tình nói chuyện, dù là ngẩng đầu nhìn xung quanh cũng không dám, quả thật như con dâu nhỏ bị ức hiếp.
Cũng phải thôi, nên biết rằng Hồng Đĩnh là người ngoài, cho nên việc kì thị ngoại tộc là chuyện đương nhiên, và điều này cũng là điều khiến họ sợ hãi.
- Đại nhân giá lâm!
Đột nhiên một tiếng hô to vang lên, mọi người lập tức im lặng, đồng thời cúi người khom lưng rạp trên đất.
- Tham kiến chủ công!
Lê Nhĩ, Kimura hai người đồng thời dẫn đầu mọi người hô to, hai người bọn họ hiện tại bắt đầu có vẻ như người đứng đầu.
- Đứng lên đi.
Hồng Đĩnh vừa nói vừa xếp chân ngồi xuống.
Mạnh Hổ cùng Đỗ Quý theo ngồi hai bên, Hoàng Hải lại ngồi ở phía sau Hồng Đĩnh, Trình Sơn thống lĩnh Kị binh và Nguyễn Chinh thống lĩnh pháo binh chia ra ngồi 2 bên phía trước Hồng Đĩnh, đây tất cả đều là nòng cốt dòng chính của Hồng Đĩnh, đứng ở đỉnh cao kim tự tháp quyền lực nơi đây rồi mới đến các gia thần xuất thân bách Việt đảo Quỳnh Châu.
- Tạ ơn chủ công.
Bọn người Lê Nhĩ vội vã ngồi ngay ngắn.
Hồng Đĩnh lúc này mới phát hiện, bọn người này đều thay một bộ trang phục hoa lệ, tóc tai sạch sẽ, đã hoàn toàn không còn bộ dáng thổ phỉ như trước nữa.
- Ừm! Không nói nhiều lời, lần này triệu tập chư vị tới đây, một là xác nhận công tác sau này của các vị, hai là sắc phong đất đai cho chư vị.
— QUẢNG CÁO —
Hồng Đĩnh vừa nói lời này, nhiệt độ không khí hiện trường đột nhiên dâng cao, hô hấp mọi người cũng dần trở nên gấp gáp.
Nhưng Hồng Đĩnh liền bóp chẹt khẩu vị mọi người:
- Chỉ là trước khi sắc phong, ta muốn nói một chút, lãnh địa Lôi gia ta sắc phong, không bao hàm các loại tài nguyên khoáng sản, nếu như trong lãnh địa phát hiện khoáng sản, như vậy sẽ bị chuyển phong.
Nghe nói như thế, đám gia thần xuất thân thổ phỉ chỉ là sửng sốt, lại không hề quan tâm, bọn họ tính toán chỉ là vinh quang cùng lương thực và số lượng đất đai mang đến, cái khác lại không quan tâm gì.
Mà Kimura cùng đám hàng thần lại vẻ mặt khổ sở, đảo Quỳnh Châu thu hoạch rất thấp a, chỉ dựa vào làm ruộng ăn cơm căn bản không thể duy trì sinh hoạt thoải mái.
Duy trì sinh hoạt xa xỉ cho võ sĩ, chủ yếu là dựa vào các tài nguyên khác trong đất phong, đặc biệt là khoáng sản.
Chủ công quyết định như vậy, chẳng phải là để những người này về sau chỉ có thể dựa vào thu tô tá điền mà sống sao?
Đồng dạng, đám gia thần vì lương thực lãnh địa mà kinh ngạc, mọi người lại càng kinh ngạc hơn vì nghe từ “Lôi gia”, chỉ là, đám gia thần không biết chi tiết vể Hồng Đĩnh cũng không lưu ý, chỉ là nhớ kỹ chủ công mình là gia chủ Lôi gia là được.
Nói đến cũng buồn cười, phần lớn gia thần đầu hàng không ngờ lại không biết tên gia tộc chủ nhân mới, thật sự là mất mặt mà.
Lê Nhĩ, Kimura, Ngô Văn Tụng biết rõ tính danh Hồng Đĩnh lại buồn bã uể oải, vừa nghe chủ công sửa họ, liền biết chủ công chuẩn bị trực tiếp khống chế thành Nhai Châu rồi.
Lẽ nào chủ công không biết có thể che giấu người khác được sao? Cứ thế này, vậy mấy người bọn họ làm gì? Nhưng thời điểm hiện giờ căn bản không thể lên tiếng khuyên can, không còn cách nào chỉ có thể cúi đầu che giấu thần sắc của mình.
Thấy thần sắc mọi người, Hồng Đĩnh cười cười:
- Yên tâm, ta cũng biết chỉ dựa vào đất đai thu hoạch rất khó sống qua ngày, cho nên Lôi gia sẽ cấp cho các vị lương tháng tương xứng.
Lương tháng? Lương tháng có bao nhiêu chứ, sợ rằng chỉ có thể duy trì sinh hoạt khó khăn mà thôi? Kimura cùng hàng thần đều cười khổ.
Bọn họ có thể kháng nghị sao? Lúc này không nể mặt mũi tuyệt đối sẽ bị xử tử.
Nên nhớ sức mạnh của mấy ngàn quân tinh nhuệ mọi người đều thấy cả đấy.
Còn đám gia thần thổ phỉ vui mừng tán thưởng, đám người này hoàn toàn là vô thức ưa thích tiền tài.
Nhưng Hồng Đĩnh nói một câu:
- Đồng thời, ngoại trừ khoáng sản ra, tài nguyên trong lãnh địa mọi người đều có thể tự do sử dụng.
Lập tức để mọi người hai mắt tóe sáng, đặc biệt Kimura cùng hàng thần, vừa vì tịch thu khoáng sản mà đối với Hồng Đĩnh xuất hiện khúc mắc lập tức tan thành mây khói.
Bọn họ phản ứng như vậy rất đơn giản, tuy rằng trước đây khoáng sản đều do gia chủ sở hữu, thế nhưng gia thần( gia binh, thần thuộc) chỉ có thể ở trong lãnh địa mình khai thác lén lút, không có món thu nhập này tuyệt đối sẽ thống khổ.
Nhưng hiện tại tuy rằng không có khoáng sản, nhưng các dạng tài nguyên khác như là gỗ cũng bị gia chủ khống chế, giờ có thể quang minh chính đại khai thác, so với trước đây, hiện giờ càng dễ kiếm tiền hơn.
Chờ mọi người hưng phấn một hồi, Hồng Đĩnh thần sắc biến đổi, trở nên nghiêm túc, mọi người biết bày trận lớn như vậy, cũng ngừng thở lắng nghe.
Chỉ nghe Hồng Đĩnh nói:
- Công phá thành trì nơi này cho Lôi gia ta, lập ra công trạng lớn nhất chính là Kimura, hơn nữa Kimura lấy được thủ cấp của nguyên thành chủ, huân công trác việt, hiện phong làm Hãn tước Võ Sĩ Thượng giai, lĩnh 500 mẫu đất, lương bổng 100 xâu.
Nghe được cái Hãn Võ Sĩ 500 mẫu đất, trong lòng mọi người nhảy dựng, chủ công này cũng quá hào phóng đi chứ? Một cái Võ Sĩ có lãnh địa 500 mẫu? Hơn nữa mỗi tháng còn có 100 xâu lương bổng?
Hiện tại giá thị trường lương thực ở Quỳnh Châu là 1 xâu 2 thạch lương thực, tức là chỉ tính lương thôi mỗi tháng đã có hơn 1,2 tấn lương thực mỗi tháng? Đi theo chủ công hào phóng đúng là tuyệt vời mà!
Kimura lại một trận khổ sở.
Bản thân lập ra công lao lớn như vậy mới có 500 mẫu, hơn nữa bản thân chẳng những còn hiến ra 10 tên mật vệ, còn đem gia tộc những thành phần ăn ở hai lòng tẩy trừ một lần, quá là lỗ lớn mà.
— QUẢNG CÁO —
Katou lại cực kỳ phẫn nộ, hắn không nghĩ tới gia tộc mình vì Hồng Đĩnh này vào sinh ra tử, chỉ nhận được một chút lãnh địa như thế, sớm biết vậy đã đầu nhập vào thành chủ Nhai Châu cũ cho rồi.
Đương nhiên, Katou tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng hắn cũng minh bạch hiện tại phản kháng chẳng khác gì muốn chết, cho nên chỉ có thể cúi đầu nghiến răng ken két.
- Mumon gia hiến mật vệ có công, còn có gia chủ trẻ tuổi triển vọng, trung thành tận tâm, phong lĩnh 1000 mẫu đất.
Hồng Đĩnh tiếp tục nói.
Nghe nói như thế, mọi người ngẩng mạnh đầu, nhìn thẳng Kimura, Kimura càng cảm giác như mình từ địa ngục nhảy lên thiên đường, kích động đến toàn thân phát run, một hồi lâu mới cưỡng chế kích động dập đầu cảm tạ:
- Thần không dám nhận, tạ chủ công ban thưởng.
Hiện giờ hắn khẩn trương ngay cả nhiều lời cũng không dám, sợ hãi mình vừa nói khách khí, Hồng Đĩnh liền nhân cơ hội thu hồi, như vậy sợ mình hối hận đến thắt cổ.
Mọi người cực kỳ đố kỵ, đặc biệt là Lê Nhĩ, tuy rằng hắn đối với Kimura thu được ban thưởng cự ngạch cũng đã có chuẩn bị tâm lý.
Nhưng không ngờ tới lại là nhiều như vậy, mức thưởng thật quá chấn động lòng người!
1000 mẫu là cái gì? Ở đảo Quỳnh Châu này, lãnh địa ngàn mẫu chính là chư hầu rồi! Thậm chí bên Đại Nam cũng không mấy người có đấy.
Katou hiện tại kinh hỉ cười không khép miệng, thèm nhỏ dãi.
Biết chủ công này hào phóng, không ngờ tới lại hào phóng đến như vậy!
Dựa theo lệ thường, tam thúc mình lập ra công lao, nhiều lắm chỉ ban thưởng 1000 mẫu, không ngờ lại tới 1500 mẫu a! Trời ạ, Mumon gia mình cũng có thể trở thành một phương chư hầu sao?
- Lê Nhĩ mở mang ranh giới cho Lôi gia ta, hiện phong làm Hãn tước Võ Sĩ Thượng giai, lĩnh 500 mẫu, lương tháng 100 xâu.
Lê Nhĩ gia tộc phong lĩnh 500 mẫu.
Nghe lời này của Hồng Đĩnh, nguyên bản Lê Nhĩ đang trong lò lửa lập tức toàn thân mát lạnh sảng khoái, cả người vui mừng choáng váng.
Vốn bản thân chỉ là một đầu mục thổ phỉ nho nhỏ, lại có được lãnh địa 1000 mẫu! Hắn cho rằng mình không có gia tộc, cũng chỉ có một người, cho nên đem lãnh địa sắc phong cho gia tộc trở thành của mình.
Đối với Lê Nhĩ cũng thu được nhiều lãnh địa như vậy, mọi người cũng không lưu ý, dù sao Lê Nhĩ công lao đứng hạng nhì mà.
Nhưng là mọi người vẫn có điểm mê hoặc, sao chủ công muốn đem lãnh địa gia tộc cố ý phân phong mặt khác? Dựa theo lệ cũ hẳn phải tính cùng một chỗ chứ, lẽ nào chủ công phân biệt cá nhân và gia tộc chia ra?
Một ít