Trong một sơn cốc ở một nơi nào đó của đảo Quỳnh Châu, mười tên hộ vệ đang bảo vệ một tên mập.
Nhìn những miếng băng dính máu trên người bọn họ và thần tình mệt mỏi lúc nào cũng quay đầu nhìn chung quanh, xem ra đúng là đã trải qua một trận chém giết, đang phải chạy trốn tới chỗ này.
- Mẹ nó! Lại có thể thừa nước đục thả câu sao? Lão tử dù có mất đi một nửa gia sản, và toàn bộ lãnh địa, cũng phải nhờ thành Nhai Châu xuất binh, đến giết sạch các ngươi!
Thấy bốn phía xung quanh có vẻ an toàn, một tên người Tây dương da trắng ăn mặc hộ vệ lên tiếng hỏi:
- Đúng rồi! Không biết các hạ cho là cái khu vực yên ổn nào thích hợp cho ta?
Vị đại nhân kia dò hỏi.
Tên mập không hề có ý kiến bất bình nào đối với tên người Tây ăn mặc hộ vệ này mà nghiêm túc trả lời.
Đồng thời tên mập còn tỏ ra bất đắc dĩ nói:
- Thật xin lỗi, đại nhân! Nếu như không gặp việc lần này, lãnh địa của tại hạ sẽ là nơi thích hợp nhất.
Sau đó hắn suy nghĩ một chút rồi tiếp tục nói:
- Thế này, tại hạ tiến cử ngài đi đến thành Nhai Châu.
- Thành Nhai Châu?
Vị đại nhân kia có chút nghi hoặc, tên cái thành này trước nay chưa từng nghe qua, khẳng định chỉ là một thế lực nhỏ, như thế nào lại tiến cử mình đi đến đó chứ?
Tên mập vừa nhìn thấy thần sắc của vị đại nhân kia thì biết ngay hắn đang suy nghĩ cái gì, không khỏi cười nói:
- Thành Nhai Châu và quốc gia Đại Nam chỉ cách nhau hai ba trăm hải lý.
Nhìn trên vị trí thuộc vùng duyên hải hẻo lánh.
Nhưng mà đừng xem địa phương này là không có danh tiếng trên đảo Quỳnh Châu , người hiểu biết đều hiểu rõ sự hùng mạnh của thành Nhai Châu.
- Hùng mạnh như thế nào?
Vị đại nhân kia rất tò mò.
Bởi vì hắn hiểu rõ tên mập này là một người rất cao ngạo.
Ở trên đảo Quỳnh Châu ngoại trừ vài người có chiêu bài thế lực kia, hầu như không có mấy người hắn để vào trong mắt.
Bây giờ thành Nhai Châu lại là một cái ngoại lệ, cũng là một thông tin hữu ích cho mình.
- Điểm thứ nhất, ở thành Thanh Nhai Châu thuế thương nghiệp và nông nghiệp đều hoàn toàn một giá thuế một.
So với bất kì một địa phương nào khác thương nghiệp ba thành, nông nghiệp bốn thành, thật là thấp đến mức đáng thương.
-Thu thuế thấp như vậy mà thấp sao, bên Đại Nam ta nghe nói họ thu thuế chỉ có mấy thăng mấy lạng thóc trên mỗi mẫu kìa, vậy mà dân sứ ấy vẫn nổi dậy ầm ầm vì sưu cao thuế nặng đấy thôi.
Tên Mập nhìn tên Tây dương với vẻ mặt khinh bỉ:
-Xin người, ở bên Đại Nam thu thuế thấp như vậy, thế nhưng đó là thuế đóng cho nhà nước, thuế đó chỉ chiếm một phần rất nhỏ so với thuế đóng cho điền hào địa chủ, chưa kể các thứ thuế khác phải đóng như thuế đinh, thuế muối thuế săt, chế độ quan liêu bóc lột của cả bên nhà Thanh vs Đại Nam đều như nhau, nhà nước thu một đồng, thì quan lại địa phương thu đến 5-6 đồng, dân đen không chịu nổi dậy là đúng rồi.
Còn ở thành Nhai Châu, thuế nông nghiệp thu một thành ( tức 10%) thế nhưng một thành này là nộp trực tiếp cho lĩnh chủ, không qua trung gian, số còn lại đối với nông dân thì đúng là quá hậu đãi với nông dân rồi.
Nên biết nông dân khắp thiên hạ, cả năm chăm chỉ làm ăn thế nhưng sau vụ thu hoạch trừ đi số tô thuế cần giao nộp lên trên đến 7-8 thành, số còn lại thậm chí còn chẳng đủ ăn cháo đến vụ sau.
Thì thuế má ở đây được coi là thiên đưởng rồi.
- Chính sách của thành Nhai Châu này thật là lợi hại sao? Hắn thu thuế thấp như vậy, chắc là sẽ rất khó duy trì và kiến thiết lãnh thổ? Hơn nữa thành Nhai Châu phá hoại quy cũ như vậy, lãnh chúa ở những vùng lân cận không có tấn công hắn sao?
Tên mập sau khi tỉnh táo lại thì vừa hâm mộ vừa chán ghét nói:
- Ừ! Chính sách này rất là lợi hại.
Ngài nghĩ xem, thuế thương nghiệp thấp, không hề có chuyện quan lại hạch sách thương nhân, mà lại sát bên đế quốc Đại Thanh, và Đại Nam, lại là ở trên con đường giao thương cần phải đi qua, nên bình thường buôn bán lợi nhuận sẽ rất cao, chưa nói tới buôn lậu, cho nên rất nhiều người nghe thấy mùi tanh mà đến.
Các thương nhân có thể nhét đầy cái túi của bọn họ rồi.
Mà thu thuế nông nghiệp cũng thấp, dân tự do ở những vùng lãnh thổ bên cạnh gần như toàn bộ chạy đến đó.
Mà quan lại đối đãi cũng rất tốt, càng thu hút được nhiều người đầu nhập vào.
Ngài nói xem những vùng lân cận có thể xuất binh đánh hắn không?
- Theo lý mà nói, nếu là người có thế lực nhỏ, sẽ không thể chống đỡ được công kích của những lãnh chúa ở bốn phía.
Nhưng mà nghe kiểu ngươi nói, thành Nhai Châu này vẫn còn sống yên ổn phải không?
Vị đại nhân này hỏi.
- Không phải là sống tốt, mà sống rất tiêu dao.
Ngay từ đầu bạn đồng liêu của chủ thành Nhai Châu thấy thành này phát triển rất nhanh chóng, nhìn mà đỏ mắt.
Thậm chí còn làm ăn cạnh tranh khiến cho các thành trì có bến cảng xung quanh lâm vào cảnh tan hoang.
Dứt khoát vì bạn đồng liêu mà giương lên lá cờ báo thù.
Tập hợp bốn năm thế lực thành chủ giống nhau, tập hợp đại quân ba vạn người ồ ạt tiến quân.
- Bạn bè sao?
Vị đại nhân kia có chút sửng sốt.
Tên mập lúc này mới nhớ tới vị đại nhân kia căn bản không biết chuyện này, vội vàng nói:
- Là như thế này, thành chủ thành Nhai Châu hiện giờ nghe nói chỉ là một tên thuộc hạ của thiếu chủ thành chủ cũ.
Tên đó hình như xuất thân là hải tặc.
Không biết thế nào trở thành thuộc hạ thiếu chủ.
Hắn câu kết với thủy quân Nhai Châu và thổ phỉ, giựt dây cho thiếu chủ nổi loạn.
Những bạn bè của thành chủ trước lúc đó tưởng là nội loạn, cho nên cũng không có xuất binh.
Mà thuộc hạ của thành Nhai Châu cũ và lính đánh thuê cũng cho là như vậy.
Không chỉ án binh bất động, ngược lại còn nhao nhao đầu nhập vào thiếu chủ của mình.
Không ai ngờ được sau khi nổi loạn thành công, thiếu chủ chẳng biết đã đi đâu, mà cờ xí của nhà họ Lôi lại được dựng lên.
Mọi người muốn chống lại, nhưng nhà họ Lôi thu nạp rất nhiều thổ phỉ, trước tiên là áp chế những tên phản kháng, sau đó liên tiếp đưa ra những pháp lệnh, đem quân đội của những thuộc hạ cũ và người dân khống chế chắc chắn trong tay.
Những lãnh chúa phụ cận cũng đều có điều kiêng dè, cứ như vậy để cho nhà họ Lôi thu được thành Nhai Châu.
- Nhà họ Lôi? Một dòng họ rất kì lạ, lại là một âm nữa chứ.
Vị đại nhân kia lẩm bẩm nói.
Tên mập liếc nhìn vị đại nhân kia một cái, cũng nói thầm một câu:
- Có tên của lũ quỷ Tây Dương các ngươi đọc mới kì lạ đó.
Họ Lôi đó mới chính là họ của người phương Đông chúng ta.
- Đúng rồi! ba vạn người đó tấn công thành Nhai Châu, kết quả như thế nào?
Vị đại nhân kia có lẽ nghe được lời nói thầm của tên mập, lập tức nói sang chuyện khác.
Tên mập thở dài nói:
-Ôi còn có thể như thế nào nữa đây, nếu mọi người trong các thế lực đối địch đều có làm ăn với kẻ địch, khi biết tin chủ nhân nhà mình chuẩn bị xuất binh tiêu diệt thế lực đó thì sẽ thế nào đây?
-Chủ nhân nhà mình thì tôn quý thật đấy, thế nhưng động đến bát cơm của mình thì khác gì mối thù giết cha đoạt vợ đâu cơ chứ.
Cho nên kế hoạch xuất binh kĩ lưỡng tỉ mỉ và vô cùng bí mật của năm đại thế lực lớn nhất đảo Quỳnh Châu là: Đông Phương, Lạc Đông, Ngũ Chỉ Sơn, Bảo Đình và Lăng Thủy, bị đối phương biết được khi chỉ còn là kế hoạch.
Trong đó Lăng Thủy là thế lực lớn nhất, lần này xuất binh 12000 người, trong đó có 3000 tên lính tinh nhuệ trang bị toàn súng tây, có chuyên gia Tây Dương chỉ huy và cố vấn, 1000 lính đánh thuê Bồ Đào Nha, và 2000 quân tinh