Nhìn quân đoàn thiện chiến phía sau, Hồng Đĩnh mỉm cười hài lòng, thế nhưng trong lòng hắn vẫn có chút lo lắng, tình hình chiến cuộc phía Nam đã thay đổi hoàn toàn theo hướng bất lợi vô cùng gian nan bất lợi đối với quân ta.
Đó là còn chưa kể đến tấu báo trong Nam gửi về cho Hồng Đĩnh càng làm cho hắn sầu lo, chưa hết những chuyện trong tấu báo đã là chuyện của cả tuần trước, hiện tại không biết đã và đang tồi tệ đến mức nào rồi.
Cũng không trách được , hệ thống thông tin liên lạc thời này quá đỗi lạc hậu, Hồng Đĩnh dùng tiền nhiều lực lớn, thế nhưng khó khăn lắm mới bí mật lập ra được một đường dây trung chuyển tin tức từ trong Nam ra đến Hà Tĩnh, thời này không có điện báo, hay điện thoại gì hết, bất kể muốn đưa cái gì từ nơi này đến nơi khác cũng phải sử dụng sức người hoặc sức ngựa, chạy cả ngàn dặm đường, mỗi bức thư của quân triều đình từ trong Nam gửi đến Huế ước chừng dịch trạm chạy hết 2-3 tuần, thế nhưng Hồng Đĩnh lại chỉ mất 1 tuần, đó là bởi vì Hồng Đĩnh chi mạnh về tài lực, cộng thêm với đó là năng lực tổ chức của Lão Phúc cũng không tồi, một bức thư phát đi dùng mọi biện pháp mọi phương thức như chạy ngựa, phối hợp với thuyền chạy ven bờ, sau đó lại chạy ngựa, bất kể ngày đêm, có khi một bức tấu báo chiến sự thậm chí đã chạy chết 1-2 con ngựa là chuyện bình thường.
Vì vậy , hiện tại Hồng Đĩnh cũng đã có những nắm bắt vô cùng chi tiết về tình hình chiến cục miền Nam, và nó hoàn toàn không khả quan một chút nào.
Sự hoạt động quá khích của nhóm quan tuyên giáo đã làm người Hoa đảo chiều hướng, quay mũi giáo phản bội dân ta, việc này có nhiều ẩn tình, khó mà một lời nói hết được, cũng không thể quy hết trách nhiệm tại một ai, thế nhưng người Hoa trở giáo đã biến thế cục miền Nam trở nên nguy nan hơn bao giờ hết, thậm chí còn đang ở tình thế khó khăn ngàn cân treo sợi tóc.
Người Hoa ở miền Nam không ít, mặc dù có rất nhiều người theo giặc, thế nhưng cũng có rất nhiều người và gia tộc không lựa chọn phản bội, thế nhưng trước áp lực của cuộc phân biệt chủng tộc, đã đẩy những người có lòng yêu nước ấy về phía trung lập hoặc ít nhất là tự bảo vệ lấy mình, người Hoa ở các nơi như Vĩnh Long, và đặc biệt nhất là Hà Tiên đã tự tách riêng ra thành các khu tự trị, chiếm lấy một vùng và chống đối lại quân triều đình và nghĩa quân, không có ý ủng hộ bất cứ bên nào, cũng không ủng hộ bên nào.
Hoa quân thậm chí còn chiếm và khống chế được thành Hà Tiên, một trung tâm kinh tế chính trị ở 3 tỉnh miền Tây, đây cũng là người Hoa tập trung đông đảo và kinh doanh hàng trăm năm, căn cơ vô cùng sâu rộng.
Miền Nam hiện tại đã hỗn loạn như một nồi cháo, người Việt đánh Pháp, người Việt đánh người Hoa, Người Pháp đánh người Việt tiếp tế người Hoa, thế nhưng cũng có lúc Pháp xung đột và đánh cả người hoa ở vùng không phải họ kiểm soát.
Người Hoa thì hay rồi, họ đánh cả Việt lẫn Pháp, hoặc theo Pháp đánh Việt
Thật không có cách nào, miền Nam hiện tại thiếu một người có thể hợp lực được các lực lượng thành một mặt trận thống nhất chống giặc, và tất cả đều đang đợi Hồng Đĩnh, người đã khơi dậy lên cho họ tinh thần chiến đấu vì dân tộc, vì tổ quốc, mọi người đều chờ mong vị Trấn Nam Vương như trong truyền thuyết ấy.
Tình hình đặc biệt nguy ngập nhất phải kể đến quân đội do Trần Trung chỉ huy vẫn đang kiên trì chiến đấu ở đại đồn Chí Hòa.
Trong thời gian ổn định tình hình và thu nạp người Hoa, quân Pháp vẫn không hề dừng lại tấn công đại đồn Chí Hòa, và các trận đánh ở đây đã đạt đến mức độ ác liệt chưa từng có, người Hoa sau khi theo Pháp lập tức bị đẩy lên chiến trường làm bia đỡ đạn thay cho quân Pháp, đồng thời với đó là rèn luyện thực chiến, dựa vào hình thức xa luân chiến làm bào mòn ý chí chiến đấu và sức mạnh quân ta, quân Pháp cứ lập được đội quân người Hoa nào là đẩy lên Chí Hòa đánh nhau với quân Trần Trung vài buổi, thương vong tổn thất thì lại thay đội khác lên đánh, đấu pháp vô liêm sỉ này quân ta thực sự không có cách, bất kể là về trang bị hay quân số Pháp đều vượt trội.
Bởi đấu pháp này mà quân Pháp sau khi trả giá hơn ngàn thương vong, thì đã luyện được một đội quân thuộc địa tương đối khá, ít nhất thì ai cũng đều đã thấy lửa đạn.
— QUẢNG CÁO —
Chưa hết, dưới sự chỉ huy, kỉ luật nghiêm minh, và chế độ thưởng phạt vô cùng công bằng của quân Pháp, binh sĩ người Hoa trước đây lúc chiến đấu dưới lá cờ quân triều đình vốn vô cùng bạc nhược thì giờ đây lại vô cùng hung ác như hổ lang,
Cũng phải thôi, bọn họ trước đây chiến đấu cho triều đình, ăn còn chẳng đủ lo, càng đừng nói đến lương thưởng, vợ con ở nhà nheo nhóc, giờ đây chiến đấu cho Pháp chẳng những có tiền cầm, có thể thăng chức dựa vào chiến công để leo lên, vợ con nhiều người đã bị quân Việt giết, hoặc ít thì cũng họ hàng bị giết, cho nên về sĩ khí chiến đấu báo thù lên rất cao, mỗi lần xung trận là đỏ hồng con mắt, gào thét xung phong, không có ai nhát chết cả, khi đọc những điều này chính Hồng Đĩnh cũng ngạc nhiên không hề nhẹ.
Thực lực hiện tại đã đủ, chẳng những bù đắp được tổn thất trước đây mà còn mạnh gấp mấy lần, cho nên lòng tin chiến thắng của Charner tăng lên đến một độ cao chưa từng thấy, một kế hoạch khổng lồ của người Pháp được lập ra.
Thế nhưng rất đen cho quân Pháp, dựa vào phương hướng chiến lược, triển khai quân đội chiến đấu, và thông tin tình báo, Hồng Đĩnh đã mường tượng ra được gần như toàn bộ kế hoạch chiến dịch quân sự này của Pháp.
Cái này thật ra cũng không có gì, kiếp trước Hồng Đĩnh mài đít quần ở viện nghiên cứu chiến lược không ít, cho nên chỉ cần những dữ liệu gửi về, Hồng Đĩnh có thể dễ dàng đoán ra được kế hoạch của địch không có gì lạ, thế nhưng đoán ra được cũng không có ích gì, quả thật là chênh lệch về sức mạnh của